Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 74: Lý do bi thương

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Từ Hữu Dung nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời, chờ người kia từ trong Chu viên đi ra, thanh mành trên cửa sổ xe mặc dù buông xuống, nhưng không che đi tầm mắt của nàng.

Thời gian tiếp tục vô tình trôi đi, mặt trời chậm rãi lên cao, thanh quang dần dần rực rỡ, từ trên tường thành Hán Thu thành chuyển qua tới quan đạo, cho đến khi chiếu sáng cả thế giới, cũng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong xe, rơi vào trên mặt của nàng, để cho sắc mặt của nàng trở nên càng ngày càng tái nhợt.

Rời đi Chu viên, đầu tiên nàng nói cho Mai Lý Sa chủ giáo cùng Chu Lạc, bên trong đã xảy ra chuyện gì, thiên không của Chu viên đang sụp đổ, sở dĩ những người này có thể còn thời gian rời đi, là bởi vì có một thiếu niên đang trên Chu lăng trong thảo nguyên, dùng một chiếc tán chống đỡ thiên không, phải mau nghĩ biện pháp đi cứu hắn.

Nếu nàng không phải là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa cùng Chu Lạc nhất định sẽ cho rằng nàng điên rồi, nhưng mặc dù nàng là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa cùng Chu Lạc tin tưởng lời của nàng, nhưng cũng không có cách nào đi cứu thiếu niên một mình ở Chu lăng chống đỡ thiên không —— chỉ có Thông U cảnh mới có thể vào Chu viên, hơn nữa đúng như lời nàng nói, muốn cứu thiếu niên kia, cần cường giả cảnh giới cao hơn. Chu Lạc có thể có năng lực này, nhưng Chu viên hiện tại đang sụp đổ, rất không ổn định, chỉ cần hắn đi vào Chu viên, tiểu thế giới kia sẽ hủy diệt trong nháy mắt.

Không có ai có thể cứu được thiếu niên kia, chỉ có bản thân hắn mới cứu được hắn, cho nên Từ Hữu Dung không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi hắn. Lúc này, một vị sư tỷ của Thanh Diệu Thập Tam Ti vội vã đi tới bờ cửa sổ, cách thanh mành nói với nàng nói: “Không có ai tên là Từ Sinh , hơn nữa ta đã điều tra rồi, Tuyết Sơn tông năm nay không có ai tới cả.”

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, hỏi: “Còn có bao nhiêu người không đi ra ngoài?”

“Còn có bốn mươi mấy người.” Vị sư tỷ Thanh Diệu Thập Tam Ti do dự một chút, thấp giọng nói: “Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh… Cũng chưa đi ra ngoài.”

Nói ra những lời này, nàng rất lo lắng cho Từ Hữu Dung, nàng cho rằng Từ Hữu Dung quan tâm an nguy của vị hôn phu, mới để cho mình đi tìm hiểu những chuyện này, nhưng mà, Từ Hữu Dung không có phản ứng gì, điều này làm cho nàng có chút bất ngờ.

Người mà Từ Hữu Dung đang đợi không phải là Trần Trường Sinh ——trên danh sách người tu hành ghi danh tiến vào Chu viên không có Tuyết Sơn tông đệ tử Từ Sinh, nhưng nàng rất rõ, Tuyết Sơn tông đệ tử Từ Sinh đang ở Chu viên, hơn nữa hiện tại đang trên Chu lăng, chống đại tán do vạn thanh kiếm tạo thành.

Tiến vào Chu viên sử dụng tên giả, thậm chí được Ly cung ngầm đồng ý thay đổi tông phái, là chuyện rất thường gặp, trong suy nghĩ của nàng, nếu Từ Sinh là ẩn môn đệ tử thiên tài mà Tuyết Sơn tông ký thác hi vọng phục hưng, như vậy dùng thân phận khác tiến vào Chu viên giống như nàng, ở trên danh sách không tra ra được, là chuyện rất có khả năng.

Trên thực tế, nàng cũng không gửi gắm hi vọng thấy tên thiếu niên kia trên danh sách, ra khỏi Chu viên, nàng vẫn trầm mặc ngồi bên bờ cửa sổ, nhìn mỗi người đi ra, hoặc là được mang ra từ sâu trong rừng cây, nàng rất xác thực mình không bỏ qua một người nào, bởi vì nàng không hề nháy mắt.

Nàng thấy được rất nhiều sư huynh sư đệ của Trường Sinh tông, thấy được một chút đồng môn Nam Khê trai, thấy được người bị thương đêm đó được mình chữa trị, thấy được thiếu niên Lang tộc cõng Thất Gian đụng vào bốn cái cây mới đi ra được đến bên ngoài, chỉ là thủy chung không nhìn thấy hắn.

Cuối cùng, mấy đạo thân ảnh dắt díu lẫn nhau từ trong sương mù đi ra, sau đó trong sương mù dày đặc bạo xuất một đạo khí tức kinh khủng khó có thể tưởng tượng, đạo cầu vồng rơi vào sương mù, trong nháy mắt bối rối bất an, tựa như sắp sửa gãy lìa, đồng thời trong sương mù Chu viên hoa đình như ẩn như hiện, đột nhiên vặn vẹo tan thành vô số hình ảnh, tựa như sắp sửa biến mất.

Nhìn hình ảnh này, Mai Lý Sa trở nên càng thêm già nua, Chu Lạc phiêu nhiên bay lên, lướt tới trong bầu trời phía trên sương mù, khi đạo cầu vồng kia gãy lìa, một đạo kiếm quang sáng ngời xinh đẹp từ trong tay của hắn chém xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành một đạo bình chướng vô cùng cường đại, đem thế giới sau sương mù dày đặc sau cùng thế giới chân thật ngăn cách.

Oanh một tiếng nổ, truyền khắp mấy trăm dặm quanh Hán Thu thành.

Mặc dù Chu Lạc thân là Bát Phương Phong Vũ, có thể nói một trong những người mạnh nhất đại lục, toàn lực chém ra một kiếm này, nhưng cũng không thể hoàn toàn phong trụ đạo khí tức cường đại kia rò rỉ, một cơn lốc cuốn đi lá cây và bùn đất, hướng trong rừng cây lao tới, gào thét không ngừng, trong nháy mắt cắn nuốt quan đạo, cho đến khi đụng phải bức tường Hán Thu thành chắc chắn, mới dừng lại.

Gió dừng bụi tan, thế giới một lần nữa khôi phục thanh minh, trong rừng cây vang lên tiếng rên rỉ cùng tiếng ho. Mọi người nhìn về phía sau rừng cây, chỉ thấy sương mù dày đặc đã tan biến, nhưng ngọn núi xanh vốn ở phía sau sương mù… Thế nhưng cũng đã biến mất!

Cửa Chu viên biến mất, Chu viên cũng đã biến mất, không biết sau này còn có người nào có thể mở ra Chu viên nữa hay không. Mặc dù có thể mở ra, cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, Chu viên trước lúc sụp đổ tỏa ra năng lượng, đã làm biến mất một ngọn núi xanh chân thực, Chu viên làm sao có thể tồn tại được?

Trong rừng yên lặng như tờ, đàn chim kinh hãi bay lên cũng bị khí tức Chu viên yên diệt tràn ra đánh chết, vùi vào trong bùn đất và lá cây.

Đánh vỡ an tĩnh chính là tiếng khóc bi thương, rất nhiều sư trưởng tông phái học viện thần sắc âu sầu, còn có rất nhiều người tu hành trẻ tuổi, quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể đồng song đồng môn không ngừng khóc rống. Ly cung giáo sĩ cùng các quan viên thu thập tâm tư, lần nữa tiến hành thống kê, xác nhận nhân loại người tu hành tiến vào Chu viên, còn có hai mươi bảy người không thể ra ngoài, chẳng qua không biết những ngững người kia đã chết dưới âm mưu của Ma tộc, hay là mất mạng trong quá trình Chu viên yên diệt, mà trong rừng lúc này, còn có hơn mười cỗ thi thể.

Rèm cửa sổ nhuộm bụi đất thật dầy, che đi ánh sáng, cũng che đi tầm mắt, để cho mặt của Từ Hữu Dung cũng trở nên mờ đi mấy phần.

Nàng nhắm mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy động.

Nàng không nói gì, tay phải nhẹ nhàng mà vuốt ve con gà núi bên cạnh, khẽ run lên.

“Đi thôi.” Nàng thấp giọng nói.

Xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti, theo quan đạo, hướng phương xa rời đi.

Trên quan đạo, gió đem bùn đất trên rèm cửa sổ phất đi, nàng có thể thấy cảnh tượng bên đường, người bị thương nằm ở trên băng ca đang rên rỉ.

Điều này làm cho nàng có chút khổ sở.

Ở Chu viên ban đầu mấy đêm, nàng cùng Trần Trường Sinh chưa từng gặp nhau, không ngừng cứu người, những người bị thương này là bọn hắn cùng nhau cứu được.

Mà Trần Trường Sinh, cũng không thể rời khỏi Chu viên.

Nàng giờ mới hiểu được một sự thật, mấy năm trước tiểu đạo sĩ viết thư cho mình… cũng đã chết.

Nàng vốn cho rằng mình sẽ không khổ sở bởi vì hắn, nhưng phát hiện vẫn còn có chút khổ sở.

Nếu như không có phần hôn ước này, hắn sẽ không tới kinh đô, sẽ không tham gia đại triêu thí, sẽ không vào Quốc Giáo học viện, cũng sẽ không tới Chu viên, tự nhiên cũng sẽ không chết, chẳng phải hiện tại hắn còn ở Tây Trữ trấn trong miếu cũ ngày ngày tụng đọc Đạo Tàng?

Nàng vốn đã quên hết những lá thư kia, nhưng lúc này không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại , năm đó Trần Trường Sinh từng tại trong thư đã nói, mỗi ngày đều đọc Đạo Tàng, làm cho hắn cảm thấy rất cực khổ, nhưng… dù cực khổ đến cỡ nào, chẳng phải tốt hơn hiện tại, không phải hay sao?

Bánh xe chèn lên quan đạo, phát ra thanh âm lộc cộc, đây chính là biệt ly.

Mỗi người đều phải học được biệt ly.

Biệt ly luôn làm người ta sầu não khổ sở , cho dù nàng là Từ Hữu Dung, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một vị thiếu nữ mười lăm tuổi.

Làm nàng khổ sở nhất chính là, người mà nàng chờ đợi, đến cuối cùng vẫn không xuất hiện.

Ngươi thật sự gọi là Từ Sinh ư? Ngươi thật sự là đệ tử Tuyết Sơn tông sao? Ngươi còn không biết ta tên là Từ Hữu Dung chứ? Không ai biết chúng ta từng cùng nhau sánh vai trong thảo nguyên, cùng vượt qua sinh tử, lẳng lặng nhìn nhau? Thân nhân sư trưởng của ngươi có lẽ sẽ vì ngươi mà bi thương, đối với ngươi… ta ngay cả tư cách bi thương cũng không có, đây mới là chuyện bi thương.

Sau khi xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi không lâu, phiến rừng cây ngoài Hán Thu thành, vừa xảy ra một chuyện bi thương.

Có người sắp chết.

Năm nay Chu viên mở ra, bởi vì âm mưu của Ma tộc, người tu hành loài người tử thương thảm trọng, theo đạo lý mà nói, tử vong là chuyện rất tầm thường.

Nhưng người sắp chết, là Ly Sơn kiếm tông Lương Tiếu Hiểu.

Chuyện này, đã trở nên không còn tầm thường, làm cho người khác rất bi thương.

Sau đó, phần bi thương này, sẽ rất mau chóng biến chuyển thành tức giận.

Bởi vì tất cả mọi người cho rằng, kẻ giết chết Lương Tiếu Hiểu không phải là Ma tộc, mà là Chiết Tụ.

Từ Hữu Dung nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời, chờ người kia từ trong Chu viên đi ra, thanh mành trên cửa sổ xe mặc dù buông xuống, nhưng không che đi tầm mắt của nàng.

Thời gian tiếp tục vô tình trôi đi, mặt trời chậm rãi lên cao, thanh quang dần dần rực rỡ, từ trên tường thành Hán Thu thành chuyển qua tới quan đạo, cho đến khi chiếu sáng cả thế giới, cũng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong xe, rơi vào trên mặt của nàng, để cho sắc mặt của nàng trở nên càng ngày càng tái nhợt.

Rời đi Chu viên, đầu tiên nàng nói cho Mai Lý Sa chủ giáo cùng Chu Lạc, bên trong đã xảy ra chuyện gì, thiên không của Chu viên đang sụp đổ, sở dĩ những người này có thể còn thời gian rời đi, là bởi vì có một thiếu niên đang trên Chu lăng trong thảo nguyên, dùng một chiếc tán chống đỡ thiên không, phải mau nghĩ biện pháp đi cứu hắn.

Nếu nàng không phải là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa cùng Chu Lạc nhất định sẽ cho rằng nàng điên rồi, nhưng mặc dù nàng là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa cùng Chu Lạc tin tưởng lời của nàng, nhưng cũng không có cách nào đi cứu thiếu niên một mình ở Chu lăng chống đỡ thiên không —— chỉ có Thông U cảnh mới có thể vào Chu viên, hơn nữa đúng như lời nàng nói, muốn cứu thiếu niên kia, cần cường giả cảnh giới cao hơn. Chu Lạc có thể có năng lực này, nhưng Chu viên hiện tại đang sụp đổ, rất không ổn định, chỉ cần hắn đi vào Chu viên, tiểu thế giới kia sẽ hủy diệt trong nháy mắt.

Không có ai có thể cứu được thiếu niên kia, chỉ có bản thân hắn mới cứu được hắn, cho nên Từ Hữu Dung không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi hắn. Lúc này, một vị sư tỷ của Thanh Diệu Thập Tam Ti vội vã đi tới bờ cửa sổ, cách thanh mành nói với nàng nói: “Không có ai tên là Từ Sinh , hơn nữa ta đã điều tra rồi, Tuyết Sơn tông năm nay không có ai tới cả.”

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, hỏi: “Còn có bao nhiêu người không đi ra ngoài?”

“Còn có bốn mươi mấy người.” Vị sư tỷ Thanh Diệu Thập Tam Ti do dự một chút, thấp giọng nói: “Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh… Cũng chưa đi ra ngoài.”

Nói ra những lời này, nàng rất lo lắng cho Từ Hữu Dung, nàng cho rằng Từ Hữu Dung quan tâm an nguy của vị hôn phu, mới để cho mình đi tìm hiểu những chuyện này, nhưng mà, Từ Hữu Dung không có phản ứng gì, điều này làm cho nàng có chút bất ngờ.

Người mà Từ Hữu Dung đang đợi không phải là Trần Trường Sinh ——trên danh sách người tu hành ghi danh tiến vào Chu viên không có Tuyết Sơn tông đệ tử Từ Sinh, nhưng nàng rất rõ, Tuyết Sơn tông đệ tử Từ Sinh đang ở Chu viên, hơn nữa hiện tại đang trên Chu lăng, chống đại tán do vạn thanh kiếm tạo thành.

Tiến vào Chu viên sử dụng tên giả, thậm chí được Ly cung ngầm đồng ý thay đổi tông phái, là chuyện rất thường gặp, trong suy nghĩ của nàng, nếu Từ Sinh là ẩn môn đệ tử thiên tài mà Tuyết Sơn tông ký thác hi vọng phục hưng, như vậy dùng thân phận khác tiến vào Chu viên giống như nàng, ở trên danh sách không tra ra được, là chuyện rất có khả năng.

Trên thực tế, nàng cũng không gửi gắm hi vọng thấy tên thiếu niên kia trên danh sách, ra khỏi Chu viên, nàng vẫn trầm mặc ngồi bên bờ cửa sổ, nhìn mỗi người đi ra, hoặc là được mang ra từ sâu trong rừng cây, nàng rất xác thực mình không bỏ qua một người nào, bởi vì nàng không hề nháy mắt.

Nàng thấy được rất nhiều sư huynh sư đệ của Trường Sinh tông, thấy được một chút đồng môn Nam Khê trai, thấy được người bị thương đêm đó được mình chữa trị, thấy được thiếu niên Lang tộc cõng Thất Gian đụng vào bốn cái cây mới đi ra được đến bên ngoài, chỉ là thủy chung không nhìn thấy hắn.

Cuối cùng, mấy đạo thân ảnh dắt díu lẫn nhau từ trong sương mù đi ra, sau đó trong sương mù dày đặc bạo xuất một đạo khí tức kinh khủng khó có thể tưởng tượng, đạo cầu vồng rơi vào sương mù, trong nháy mắt bối rối bất an, tựa như sắp sửa gãy lìa, đồng thời trong sương mù Chu viên hoa đình như ẩn như hiện, đột nhiên vặn vẹo tan thành vô số hình ảnh, tựa như sắp sửa biến mất.

Nhìn hình ảnh này, Mai Lý Sa trở nên càng thêm già nua, Chu Lạc phiêu nhiên bay lên, lướt tới trong bầu trời phía trên sương mù, khi đạo cầu vồng kia gãy lìa, một đạo kiếm quang sáng ngời xinh đẹp từ trong tay của hắn chém xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành một đạo bình chướng vô cùng cường đại, đem thế giới sau sương mù dày đặc sau cùng thế giới chân thật ngăn cách.

Oanh một tiếng nổ, truyền khắp mấy trăm dặm quanh Hán Thu thành.

Mặc dù Chu Lạc thân là Bát Phương Phong Vũ, có thể nói một trong những người mạnh nhất đại lục, toàn lực chém ra một kiếm này, nhưng cũng không thể hoàn toàn phong trụ đạo khí tức cường đại kia rò rỉ, một cơn lốc cuốn đi lá cây và bùn đất, hướng trong rừng cây lao tới, gào thét không ngừng, trong nháy mắt cắn nuốt quan đạo, cho đến khi đụng phải bức tường Hán Thu thành chắc chắn, mới dừng lại.

Gió dừng bụi tan, thế giới một lần nữa khôi phục thanh minh, trong rừng cây vang lên tiếng rên rỉ cùng tiếng ho. Mọi người nhìn về phía sau rừng cây, chỉ thấy sương mù dày đặc đã tan biến, nhưng ngọn núi xanh vốn ở phía sau sương mù… Thế nhưng cũng đã biến mất!

Cửa Chu viên biến mất, Chu viên cũng đã biến mất, không biết sau này còn có người nào có thể mở ra Chu viên nữa hay không. Mặc dù có thể mở ra, cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, Chu viên trước lúc sụp đổ tỏa ra năng lượng, đã làm biến mất một ngọn núi xanh chân thực, Chu viên làm sao có thể tồn tại được?

Trong rừng yên lặng như tờ, đàn chim kinh hãi bay lên cũng bị khí tức Chu viên yên diệt tràn ra đánh chết, vùi vào trong bùn đất và lá cây.

Đánh vỡ an tĩnh chính là tiếng khóc bi thương, rất nhiều sư trưởng tông phái học viện thần sắc âu sầu, còn có rất nhiều người tu hành trẻ tuổi, quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể đồng song đồng môn không ngừng khóc rống. Ly cung giáo sĩ cùng các quan viên thu thập tâm tư, lần nữa tiến hành thống kê, xác nhận nhân loại người tu hành tiến vào Chu viên, còn có hai mươi bảy người không thể ra ngoài, chẳng qua không biết những ngững người kia đã chết dưới âm mưu của Ma tộc, hay là mất mạng trong quá trình Chu viên yên diệt, mà trong rừng lúc này, còn có hơn mười cỗ thi thể.

Rèm cửa sổ nhuộm bụi đất thật dầy, che đi ánh sáng, cũng che đi tầm mắt, để cho mặt của Từ Hữu Dung cũng trở nên mờ đi mấy phần.

Nàng nhắm mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy động.

Nàng không nói gì, tay phải nhẹ nhàng mà vuốt ve con gà núi bên cạnh, khẽ run lên.

“Đi thôi.” Nàng thấp giọng nói.

Xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti, theo quan đạo, hướng phương xa rời đi.

Trên quan đạo, gió đem bùn đất trên rèm cửa sổ phất đi, nàng có thể thấy cảnh tượng bên đường, người bị thương nằm ở trên băng ca đang rên rỉ.

Điều này làm cho nàng có chút khổ sở.

Ở Chu viên ban đầu mấy đêm, nàng cùng Trần Trường Sinh chưa từng gặp nhau, không ngừng cứu người, những người bị thương này là bọn hắn cùng nhau cứu được.

Mà Trần Trường Sinh, cũng không thể rời khỏi Chu viên.

Nàng giờ mới hiểu được một sự thật, mấy năm trước tiểu đạo sĩ viết thư cho mình… cũng đã chết.

Nàng vốn cho rằng mình sẽ không khổ sở bởi vì hắn, nhưng phát hiện vẫn còn có chút khổ sở.

Nếu như không có phần hôn ước này, hắn sẽ không tới kinh đô, sẽ không tham gia đại triêu thí, sẽ không vào Quốc Giáo học viện, cũng sẽ không tới Chu viên, tự nhiên cũng sẽ không chết, chẳng phải hiện tại hắn còn ở Tây Trữ trấn trong miếu cũ ngày ngày tụng đọc Đạo Tàng?

Nàng vốn đã quên hết những lá thư kia, nhưng lúc này không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại , năm đó Trần Trường Sinh từng tại trong thư đã nói, mỗi ngày đều đọc Đạo Tàng, làm cho hắn cảm thấy rất cực khổ, nhưng… dù cực khổ đến cỡ nào, chẳng phải tốt hơn hiện tại, không phải hay sao?

Bánh xe chèn lên quan đạo, phát ra thanh âm lộc cộc, đây chính là biệt ly.

Mỗi người đều phải học được biệt ly.

Biệt ly luôn làm người ta sầu não khổ sở , cho dù nàng là Từ Hữu Dung, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một vị thiếu nữ mười lăm tuổi.

Làm nàng khổ sở nhất chính là, người mà nàng chờ đợi, đến cuối cùng vẫn không xuất hiện.

Ngươi thật sự gọi là Từ Sinh ư? Ngươi thật sự là đệ tử Tuyết Sơn tông sao? Ngươi còn không biết ta tên là Từ Hữu Dung chứ? Không ai biết chúng ta từng cùng nhau sánh vai trong thảo nguyên, cùng vượt qua sinh tử, lẳng lặng nhìn nhau? Thân nhân sư trưởng của ngươi có lẽ sẽ vì ngươi mà bi thương, đối với ngươi… ta ngay cả tư cách bi thương cũng không có, đây mới là chuyện bi thương.

Sau khi xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi không lâu, phiến rừng cây ngoài Hán Thu thành, vừa xảy ra một chuyện bi thương.

Có người sắp chết.

Năm nay Chu viên mở ra, bởi vì âm mưu của Ma tộc, người tu hành loài người tử thương thảm trọng, theo đạo lý mà nói, tử vong là chuyện rất tầm thường.

Nhưng người sắp chết, là Ly Sơn kiếm tông Lương Tiếu Hiểu.

Chuyện này, đã trở nên không còn tầm thường, làm cho người khác rất bi thương.

Sau đó, phần bi thương này, sẽ rất mau chóng biến chuyển thành tức giận.

Bởi vì tất cả mọi người cho rằng, kẻ giết chết Lương Tiếu Hiểu không phải là Ma tộc, mà là Chiết Tụ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky