Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 46: Một thanh kiếm rất nặng

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Gió có chút hàn lãnh, đâm vào mặt khẽ đau, nhưng chỉ là gió rét, cũng không phải thần niệm công kích tới từ lão giả đánh đàn. Hơi nước ý niệm như sơn quỷ, vu hổ, nhìn như tránh né được Hoàng Chỉ tán, nhưng làm sao có thể thật sự né qua.

Hoàng Chỉ tán trong tay Trần Trường Sinh, chính là Vấn Thủy Đường gia dùng vô số tài liệu trân quý, do Đường lão thái gia tự mình chế tạo mà thành, nếu như người chấp tán cảnh giới đầy đủ, hoàn toàn có thể ngăn cách tinh thần công kích, mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn còn chưa đủ, cũng đủ để ngăn cách tra xét của Hắc Bào ở ngoài Chu viên, lão giả đánh đàn ý niệm công kích có đáng là gì? Nhưng lão giả đánh đàn xuất thủ đại biểu một tín hiệu nguy hiểm, ý nghĩa Nam Khách cuối cùng không còn kiên trì kiêu ngạo của mình, các cường giả Ma tộc rất có khả năng sẽ đồng loạt ra tay, hướng hắn khởi xướng vây công.

Sự thật này làm cho Trần Trường Sinh rất cảnh giác. Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi đôi vợ chồng Ma Tướng vẫn an tĩnh trầm mặc đứng ở phía dưới thần đạo, bình thường tựa như tên của bọn họ, nhưng hắn chưa quên, ở ven hồ bên kia vách núi, đôi vợ chồng Ma Tướng thể hiện ra thực lực kinh khủng đến cỡ nào, đôi vợ chồng Ma Tướng này trên thực tế đều là cường giả Tụ Tinh thượng cảnh, trừ Ngũ Thánh Nhân, Bát Phương Phong Vũ cùng với tuyệt thế cường giả như Tô Ly ra, ai có thể nói dễ dàng chiến thắng họ? Cho dù vì tiến vào Chu viên, đôi vợ chồng Ma Tướng này cưỡng ép hạ thấp cảnh giới, chỉ lưu lại thực lực Thông U thượng cảnh, vốn dĩ kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức của bọn hắn, nếu so đấu lực chiến đấu, bọn họ thậm chí vô cùng có khả năng còn mạnh hơn Nam Khách.

Nam Khách kiếm thế chưa hoàn toàn bị kiếm ý của hắn chém vỡ, tinh quang như đom đóm còn kiên cường phất phới trước mặt Hoàng Chỉ tán, ánh mắt của hắn lướt qua Hoàng Chỉ tán cùng với vai Nam Khách, rơi vào phía dưới thần đạo, vẻ mặt đột nhiên run sợ. Chỉ thấy trong mưa gió, Lưu Uyển Nhi mỉm cười nhìn hắn, lộ ra vẻ ôn nhu yên lặng, tựa như một vị mẫu thân dựa cửa chờ con trở về, nhưng ở bên cạnh nàng đã không thấy vị trung niên nam tử mặt mũi thật thà kia nữa, hắn đã đi nơi nào?

Bỗng nhiên, trong bầu trời phía trên thần đạo vang lên một tiếng ầm vang giống như sấm mùa xuân , gió rét xuyên qua lăng mộ trong nháy mắt dừng lại, rơi xuống nước mưa trở nên càng thêm cuồng bạo.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong bầu trời âm ám xuất hiện một cái chấm đen.

Điểm đen kia cùng với mưa sa bàng bạc rơi xuống, càng lúc càng nhanh, ở thời gian cực ngắn đã trở nên to lớn hơn vô số lần, trong mắt hắn dần lớn như núi.

Ma Tướng hai mươi bốn Đằng Tiểu Minh biến thành một ngọn núi trầm trọng, nắm trong tay đòn gánh nhìn như tầm thường không có gì lạ, ngưng gió thúc mưa từ trong bầu trời rơi xuống, gào thét xé gió, khí thế cuồng bạo vô song

Nhìn hình ảnh này, sắc mặt Trần Trường Sinh trong nháy mắt tái nhợt hơn mấy phần, ánh mắt lại như cũ bình tĩnh như trước, không có chút sợ hãi, đoản kiếm trong tay phải đâm rách mành mưa, nghênh đón.

Hoàng Chỉ tán trong tay trái đang ngăn cản hai đạo tinh hà của Nam Khách, cùng với đạo tiếng đàn như vu hổ nhăm nhe công kích, không có cách nào di động, nếu như hắn muốn dùng Hoàng Chỉ tán ngăn trở một chiêu của Đằng Tiểu Minh, chỉ có một con đường trốn vào Hoàng Chỉ tán. Nhưng nếu làm vậy hắn sẽ không có đường lui, chỉ có thể bị động chịu đòn, cho nên hắn không lựa chọn như vậy, hắn lựa chọn xuất kiếm. Ở thời khắc khẩn trương như thế, hắn không quên đem kiếm ý trong Hoàng Chỉ tán phân ra một đạo đưa vào đoản kiếm.

Oanh một tiếng nổ vang, thạch đài trước cửa chính lăng mộ kịch liệt chấn động, nước mưa trên mặt đất tựa như quỷ hồn hoảng sợ, như biến hình nghĩ cách muốn chạy trốn, biến thành một mảng hơi nước, ở trong góc hơi nước, Từ Hữu Dung bị chấn động liên lụy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cũng nhịn không được, khó chịu chí cực, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức chống cự.

Hơi nước rơi xuống. Trần Trường Sinh còn đứng tại nguyên chỗ, chẳng qua so với vừa rồi thấp hơn một đoạn, nhìn kỹ mới phát hiện, hai chân của hắn đã lún sâu vào trong mặt đá xanh, cho đến tận đầu gối

Đằng Tiểu Minh sử dụng một chiêu từ trong bầu trời rơi xuống như núi sập, quả thật quá kinh khủng. Trần Trường Sinh dựa vào đoản kiếm cùng một luồng đạo kiếm ý phân ra, đón đỡ một chiêu này, cho dù thân thể từng tắm máu hắc long, cũng dường như muốn nổ tung, từ mi tâm đến xương quai xanh đến xương cổ rồi đến mắt cá chân mỗi một chỗ xương cốt cũng đau khó có thể chịu được, tay phải không ngừng run rẩy, tựa như được lão nhân bệnh nặng, nếu như không phải biết rõ không còn kiếm nhất định sẽ chết, tay phải của hắn làm sao còn nắm nổi chuôi kiếm.

Đằng Tiểu Minh đứng trong mưa sa, mặt không chút thay đổi.

Đòn gánh mà hắn nắm trong tay phải thật ra là một cây thiết côn, lớn bằng cánh tay người bình thường, dùng Ma Sơn bí thiết trộn lẫn hai lượng Vẫn Thạch chân kim luyện thành, vô cùng cứng rắn, ở trên chiến trường cánh đồng tuyết, không biết đã đè chết bao nhiêu cường giả trong quân đội Đại Chu, lúc này trên thiết côn xuất hiện hơn mười đạo vết kiếm sâu đậm, nhất là đỉnh côn bị lột bỏ hơn nửa đoạn.

Thiết côn cùng đoản kiếm của Trần Trường Sinh chỉ gặp nhau trong nháy mắt, đã bị cắt nhiều vết kiếm như vậy, không thể không nói, trình độ sắc bén của thanh đoản kiếm này đã đạt đến một mức độ nào đó khó có thể tưởng tượng, hơn nữa đạo kiếm ý kia cường đại bén nhọn làm lòng người lạnh lẽo. Nhưng Đằng Tiểu Minh đối với chuyện này không hề phản ứng, nhìn Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, như một ngọn núi chân chính, mặc cho mưa gió dữ dằn đến cỡ nào, cũng không thể rung chuyển thân thể của hắn, làm cho người ta cảm giác túc mục phi thường.

Đây mới thực sự là cường giả. Trần Trường Sinh nhìn Ma tộc nam tử đứng ở trong mưa , tự nhiên sinh ra ý nghĩ này, sau đó sinh ra thêm càng nhiều ý nghĩ. Như Nam Khách lúc trước từng nói, hắn cũng chỉ có thể phát huy ra một phần ngàn uy lực của đạo kiếm ý kia, làm sao có thể chiến thắng đối thủ cường đại như vậy? Mấu chốt nhất chính là, lấy cảnh giới thực lực bây giờ của hắn, muốn ngăn trở thậm chí chiến thắng thiết côn, đạo kiếm ý kia cùng đoản kiếm phối hợp xa xa chưa đủ, hắn cần một thanh kiếm khác có thể phát huy uy lực của đạo kiếm ý kia .

Hắn cần một thanh kiếm nặng hơn.

Thời điểm hắn nghĩ tới những chuyện này, Đằng Tiểu Minh lần nữa giơ thiết côn trong tay lên, cây thiết côn giăng đầy vết kiếm dường như so với trước càng thêm đáng sợ, mưa sa bốn phía thiết côn bỗng nhiên tản đi . Thần đạo vang lên thanh âm như sấm, thiết côn phá không gào thét lao đi, dọc đường đi toàn bộ mưa gió đều phải tránh ra.

Lúc này kiếm thế của Nam Khách đã bị Hoàng Chỉ tán phát ra kiếm ý cắt vỡ hoàn toàn, ý niệm công kích của lão giả đánh đàn cũng bị ngăn trở, Trần Trường Sinh lúc này có thể thử dùng Hoàng Chỉ tán tới đón thiết côn này. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng không còn vì khẩn trương, mà bởi vì nước mưa quá lạnh, cũng bởi vì hắn vì ý nghĩ cuối cùng sinh ra trong lòng mà cảm thấy bất an.

Hắn có thể dùng Hoàng Chỉ tán để đón đỡ thiết côn, nhưng hắn không muốn, bởi vì hắn loáng thoáng có cảm giác, đạo kiếm ý đang trong Hoàng Chỉ tán mặc dù cường đại vô cùng, nhưng không phải phương pháp tốt nhất để đón đỡ thiết côn trong cảnh giới của mình. Hắn vẫn cảm thấy chính mình cần một thanh kiếm nặng hơn.

Trên thực tế, trừ việc dùng Hoàng Chỉ tán ra hắn không có biện pháp nào khác, bởi vì hắn không có một thanh kiếm nặng hơn. Nhưng… hắn cảm giác mình hẳn là có một thanh trọng kiếm.

Thời điểm Trần Trường Sinh sinh ra ý nghĩ này, nơi nào đó trong thảo nguyên phía nam lăng mộ, dị biến phát sinh.

Mưa ở nơi xa so với mưa trong lăng mộ nhỏ hơn không ít, mặt nước trong bụi cỏ bị mưa phùn nhẹ nhàng gõ vào , nhưng đột nhiên, chẳng biết tại sao mặt đất trong thảo nguyên đột nhiên trầm xuống phía dưới, tựa như sụp đổ, nước trong thảo nguyên cùng nước mưa trên trời trong nháy mắt ngưng tụ thành một viên thủy cầu, trở nên vô cùng chặt chẽ, phảng phất dưới đất có một vật rất nặng đang hút mọi thứ chung quanh.

Sâu trong thiên không mờ mờ vang lên một tiếng gầm tức giận. Tiếng gầm này đến từ đại bằng. Đến tột cùng thứ gì sắp xuất hiện, lại khiến nó tức giận như thế? Thậm chí có thể nghe được sự cảnh giác bất an của nó?

Thiết côn trầm trọng phá vỡ mưa gió trên thần đạo, đi tới trước cửa chính lăng mộ, cự ly Trần Trường Sinh chỉ có hơn mười trượng cự ly, nhưng hắn không giơ lên Hoàng Chỉ tán, thậm chí cùng với một tiếng thanh minh, hắn đem đoản kiếm thu hồi trong vỏ

Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao phải làm như vậy, tại sao lại thu kiếm?

Đúng lúc này, ngoài lăng mộ vang lên một đạo nổ vang ùng ùng, phảng phất là sấm chớp chân chính đi tới mặt đất. Cùng tiếng sấm nổ này so sánh, thiết côn mang theo sấm chớp, tựa như tiếng đốt pháo đón mừng năm mới của tiểu hài tử vậy.

Một vật đen thui phá vỡ mưa sa, đi tới trước người Trần Trường Sinh, sau đó đứng im bất động.

Đó là một thanh kiếm, ngăm đen không biết dùng chất liệu gì để đúc thành, trên thân kiếm không có đồ án, cũng không bóng loáng, lộ vẻ phá lệ thô lệ, thậm chí ngay cả lưỡi kiếm cũng không có, giống như dang dở chưa được luyện chế xong. Tóm lại, thanh thiết kiếm này không có đặc điểm gì nổi bật, không có tản mát ra khí tức làm cho người ta phải để ý, chẳng qua rất rộng rất thẳng rất dài rất dầy rất đen, cho nên có vẻ… rất nặng.

Trần Trường Sinh muốn một thanh kiếm nặng hơn.

Vì vậy một thanh trọng kiếm xuất hiện trước mắt của hắn, lẳng lặng lơ lửng ở trong mưa gió.

Chuôi thiết kiếm cheo chéo ngay dưới, chỉ cần hắn đưa tay có thể rất dễ dàng cầm được. Tư thế thanh thiết kiếm này rất thư thái, thoải mái đến mức hắn nghĩ cũng không có nghĩ, đã giơ tay lên.

Tay phải của hắn xuyên qua màn mưa tựa như tĩnh lặng, cầm lấy chuôi kiếm.

Chuôi thanh thiết kiếm này cũng rất thô, rất to, rất ráp, bàn tay của hắn cùng mặt ngoài chuôi kiếm phảng phất hoàn toàn hợp chung một chỗ, rõ ràng cảm giác được sự nặng nề. Vào giờ khắc này xảy ra một chuyện. Đạo kiếm ý trong Hoàng Chỉ tán cũng không nghe theo thần thức của Trần Trường Sinh chỉ huy, thông qua thân thể của hắn tiến vào trong thiết kiếm, bởi vì … thiết kiếm này vốn đã có một đạo kiếm ý, Hoàng Chỉ tán kiếm ý khinh thường hoặc là không muốn cùng đạo kiếm ý cường đại kia tiến hành tranh đoạt. Lấy cảnh giới cùng kiếm đạo tu vi của Trần Trường Sinh bây giờ, còn không cách nào chính xác cảm giác được kiếm ý trong thiết kiếm cường đại, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được, đạo kiếm ý kia cũng giống thanh thiết kiếm này, vô cùng trầm trọng .

Hắn thu tay lại, từ trong mưa đem thiết kiếm lấy xuống.

Muốn từ trong mưa gỡ xuống thanh thiết kiếm trầm trọng này, cần lực lượng cực kỳ cường đại. Đồng thời, thanh thiết kiếm trầm trọng này cũng tặng cho hắn một đạo cực kỳ lực lượng cường đại. Sau đó hắn huy động thiết kiếm, hướng về phía thiết côn đang xé toạc màn mưa kia chém xuống.

Thiết kiếm cùng thiết côn trong mưa sa gặp nhau.

An tĩnh trong thời gian cực ngắn, sau đó là tiếng sấm nổ liên miên không ngừng . Nước mưa bị chấn nát, hóa thành ngàn vạn đạo thủy tiễn, dọc theo một vòng tròn hướng bốn phía bắn đi, vách đá trước cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số lỗ nhỏ, thiên sang bách khổng, một đạo thanh quang từ trên Đồng Cung phía sau Từ Hữu Dung tán xuất, bảo vệ nàng, nhưng không bảo vệ được Trần Trường Sinh.

Trên quần áo của Trần Trường Sinh khắp nơi đều là lỗ nhỏ, giống như lá cây bị côn trùng đục, ở trong mưa bay, sắc mặt của hắn tái nhợt tới cực điểm, hai chân vẫn vùi lấp ở trong lòng đất đá xanh cứng rắn, bốn phía là vết rách giống mạng nhện , nhìn có chút thê thảm.

Nhưng hắn đã lui một bước.

Tên Ma Tướng cường đại kia đã lui, bị trực tiếp đẩy lui hơn trăm trượng, nặng nề té rớt trong nước mưa, càng không ngừng hộc máu, thiết côn trong tay đã cong thành một góc độ cực kỳ khoa trương.

Mưa sa vẫn rơi như sấm, trên dưới thần đạo một mảnh tĩnh mịch.

Gió có chút hàn lãnh, đâm vào mặt khẽ đau, nhưng chỉ là gió rét, cũng không phải thần niệm công kích tới từ lão giả đánh đàn. Hơi nước ý niệm như sơn quỷ, vu hổ, nhìn như tránh né được Hoàng Chỉ tán, nhưng làm sao có thể thật sự né qua.

Hoàng Chỉ tán trong tay Trần Trường Sinh, chính là Vấn Thủy Đường gia dùng vô số tài liệu trân quý, do Đường lão thái gia tự mình chế tạo mà thành, nếu như người chấp tán cảnh giới đầy đủ, hoàn toàn có thể ngăn cách tinh thần công kích, mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn còn chưa đủ, cũng đủ để ngăn cách tra xét của Hắc Bào ở ngoài Chu viên, lão giả đánh đàn ý niệm công kích có đáng là gì? Nhưng lão giả đánh đàn xuất thủ đại biểu một tín hiệu nguy hiểm, ý nghĩa Nam Khách cuối cùng không còn kiên trì kiêu ngạo của mình, các cường giả Ma tộc rất có khả năng sẽ đồng loạt ra tay, hướng hắn khởi xướng vây công.

Sự thật này làm cho Trần Trường Sinh rất cảnh giác. Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi đôi vợ chồng Ma Tướng vẫn an tĩnh trầm mặc đứng ở phía dưới thần đạo, bình thường tựa như tên của bọn họ, nhưng hắn chưa quên, ở ven hồ bên kia vách núi, đôi vợ chồng Ma Tướng thể hiện ra thực lực kinh khủng đến cỡ nào, đôi vợ chồng Ma Tướng này trên thực tế đều là cường giả Tụ Tinh thượng cảnh, trừ Ngũ Thánh Nhân, Bát Phương Phong Vũ cùng với tuyệt thế cường giả như Tô Ly ra, ai có thể nói dễ dàng chiến thắng họ? Cho dù vì tiến vào Chu viên, đôi vợ chồng Ma Tướng này cưỡng ép hạ thấp cảnh giới, chỉ lưu lại thực lực Thông U thượng cảnh, vốn dĩ kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức của bọn hắn, nếu so đấu lực chiến đấu, bọn họ thậm chí vô cùng có khả năng còn mạnh hơn Nam Khách.

Nam Khách kiếm thế chưa hoàn toàn bị kiếm ý của hắn chém vỡ, tinh quang như đom đóm còn kiên cường phất phới trước mặt Hoàng Chỉ tán, ánh mắt của hắn lướt qua Hoàng Chỉ tán cùng với vai Nam Khách, rơi vào phía dưới thần đạo, vẻ mặt đột nhiên run sợ. Chỉ thấy trong mưa gió, Lưu Uyển Nhi mỉm cười nhìn hắn, lộ ra vẻ ôn nhu yên lặng, tựa như một vị mẫu thân dựa cửa chờ con trở về, nhưng ở bên cạnh nàng đã không thấy vị trung niên nam tử mặt mũi thật thà kia nữa, hắn đã đi nơi nào?

Bỗng nhiên, trong bầu trời phía trên thần đạo vang lên một tiếng ầm vang giống như sấm mùa xuân , gió rét xuyên qua lăng mộ trong nháy mắt dừng lại, rơi xuống nước mưa trở nên càng thêm cuồng bạo.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong bầu trời âm ám xuất hiện một cái chấm đen.

Điểm đen kia cùng với mưa sa bàng bạc rơi xuống, càng lúc càng nhanh, ở thời gian cực ngắn đã trở nên to lớn hơn vô số lần, trong mắt hắn dần lớn như núi.

Ma Tướng hai mươi bốn Đằng Tiểu Minh biến thành một ngọn núi trầm trọng, nắm trong tay đòn gánh nhìn như tầm thường không có gì lạ, ngưng gió thúc mưa từ trong bầu trời rơi xuống, gào thét xé gió, khí thế cuồng bạo vô song

Nhìn hình ảnh này, sắc mặt Trần Trường Sinh trong nháy mắt tái nhợt hơn mấy phần, ánh mắt lại như cũ bình tĩnh như trước, không có chút sợ hãi, đoản kiếm trong tay phải đâm rách mành mưa, nghênh đón.

Hoàng Chỉ tán trong tay trái đang ngăn cản hai đạo tinh hà của Nam Khách, cùng với đạo tiếng đàn như vu hổ nhăm nhe công kích, không có cách nào di động, nếu như hắn muốn dùng Hoàng Chỉ tán ngăn trở một chiêu của Đằng Tiểu Minh, chỉ có một con đường trốn vào Hoàng Chỉ tán. Nhưng nếu làm vậy hắn sẽ không có đường lui, chỉ có thể bị động chịu đòn, cho nên hắn không lựa chọn như vậy, hắn lựa chọn xuất kiếm. Ở thời khắc khẩn trương như thế, hắn không quên đem kiếm ý trong Hoàng Chỉ tán phân ra một đạo đưa vào đoản kiếm.

Oanh một tiếng nổ vang, thạch đài trước cửa chính lăng mộ kịch liệt chấn động, nước mưa trên mặt đất tựa như quỷ hồn hoảng sợ, như biến hình nghĩ cách muốn chạy trốn, biến thành một mảng hơi nước, ở trong góc hơi nước, Từ Hữu Dung bị chấn động liên lụy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cũng nhịn không được, khó chịu chí cực, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức chống cự.

Hơi nước rơi xuống. Trần Trường Sinh còn đứng tại nguyên chỗ, chẳng qua so với vừa rồi thấp hơn một đoạn, nhìn kỹ mới phát hiện, hai chân của hắn đã lún sâu vào trong mặt đá xanh, cho đến tận đầu gối

Đằng Tiểu Minh sử dụng một chiêu từ trong bầu trời rơi xuống như núi sập, quả thật quá kinh khủng. Trần Trường Sinh dựa vào đoản kiếm cùng một luồng đạo kiếm ý phân ra, đón đỡ một chiêu này, cho dù thân thể từng tắm máu hắc long, cũng dường như muốn nổ tung, từ mi tâm đến xương quai xanh đến xương cổ rồi đến mắt cá chân mỗi một chỗ xương cốt cũng đau khó có thể chịu được, tay phải không ngừng run rẩy, tựa như được lão nhân bệnh nặng, nếu như không phải biết rõ không còn kiếm nhất định sẽ chết, tay phải của hắn làm sao còn nắm nổi chuôi kiếm.

Đằng Tiểu Minh đứng trong mưa sa, mặt không chút thay đổi.

Đòn gánh mà hắn nắm trong tay phải thật ra là một cây thiết côn, lớn bằng cánh tay người bình thường, dùng Ma Sơn bí thiết trộn lẫn hai lượng Vẫn Thạch chân kim luyện thành, vô cùng cứng rắn, ở trên chiến trường cánh đồng tuyết, không biết đã đè chết bao nhiêu cường giả trong quân đội Đại Chu, lúc này trên thiết côn xuất hiện hơn mười đạo vết kiếm sâu đậm, nhất là đỉnh côn bị lột bỏ hơn nửa đoạn.

Thiết côn cùng đoản kiếm của Trần Trường Sinh chỉ gặp nhau trong nháy mắt, đã bị cắt nhiều vết kiếm như vậy, không thể không nói, trình độ sắc bén của thanh đoản kiếm này đã đạt đến một mức độ nào đó khó có thể tưởng tượng, hơn nữa đạo kiếm ý kia cường đại bén nhọn làm lòng người lạnh lẽo. Nhưng Đằng Tiểu Minh đối với chuyện này không hề phản ứng, nhìn Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, như một ngọn núi chân chính, mặc cho mưa gió dữ dằn đến cỡ nào, cũng không thể rung chuyển thân thể của hắn, làm cho người ta cảm giác túc mục phi thường.

Đây mới thực sự là cường giả. Trần Trường Sinh nhìn Ma tộc nam tử đứng ở trong mưa , tự nhiên sinh ra ý nghĩ này, sau đó sinh ra thêm càng nhiều ý nghĩ. Như Nam Khách lúc trước từng nói, hắn cũng chỉ có thể phát huy ra một phần ngàn uy lực của đạo kiếm ý kia, làm sao có thể chiến thắng đối thủ cường đại như vậy? Mấu chốt nhất chính là, lấy cảnh giới thực lực bây giờ của hắn, muốn ngăn trở thậm chí chiến thắng thiết côn, đạo kiếm ý kia cùng đoản kiếm phối hợp xa xa chưa đủ, hắn cần một thanh kiếm khác có thể phát huy uy lực của đạo kiếm ý kia .

Hắn cần một thanh kiếm nặng hơn.

Thời điểm hắn nghĩ tới những chuyện này, Đằng Tiểu Minh lần nữa giơ thiết côn trong tay lên, cây thiết côn giăng đầy vết kiếm dường như so với trước càng thêm đáng sợ, mưa sa bốn phía thiết côn bỗng nhiên tản đi . Thần đạo vang lên thanh âm như sấm, thiết côn phá không gào thét lao đi, dọc đường đi toàn bộ mưa gió đều phải tránh ra.

Lúc này kiếm thế của Nam Khách đã bị Hoàng Chỉ tán phát ra kiếm ý cắt vỡ hoàn toàn, ý niệm công kích của lão giả đánh đàn cũng bị ngăn trở, Trần Trường Sinh lúc này có thể thử dùng Hoàng Chỉ tán tới đón thiết côn này. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng không còn vì khẩn trương, mà bởi vì nước mưa quá lạnh, cũng bởi vì hắn vì ý nghĩ cuối cùng sinh ra trong lòng mà cảm thấy bất an.

Hắn có thể dùng Hoàng Chỉ tán để đón đỡ thiết côn, nhưng hắn không muốn, bởi vì hắn loáng thoáng có cảm giác, đạo kiếm ý đang trong Hoàng Chỉ tán mặc dù cường đại vô cùng, nhưng không phải phương pháp tốt nhất để đón đỡ thiết côn trong cảnh giới của mình. Hắn vẫn cảm thấy chính mình cần một thanh kiếm nặng hơn.

Trên thực tế, trừ việc dùng Hoàng Chỉ tán ra hắn không có biện pháp nào khác, bởi vì hắn không có một thanh kiếm nặng hơn. Nhưng… hắn cảm giác mình hẳn là có một thanh trọng kiếm.

Thời điểm Trần Trường Sinh sinh ra ý nghĩ này, nơi nào đó trong thảo nguyên phía nam lăng mộ, dị biến phát sinh.

Mưa ở nơi xa so với mưa trong lăng mộ nhỏ hơn không ít, mặt nước trong bụi cỏ bị mưa phùn nhẹ nhàng gõ vào , nhưng đột nhiên, chẳng biết tại sao mặt đất trong thảo nguyên đột nhiên trầm xuống phía dưới, tựa như sụp đổ, nước trong thảo nguyên cùng nước mưa trên trời trong nháy mắt ngưng tụ thành một viên thủy cầu, trở nên vô cùng chặt chẽ, phảng phất dưới đất có một vật rất nặng đang hút mọi thứ chung quanh.

Sâu trong thiên không mờ mờ vang lên một tiếng gầm tức giận. Tiếng gầm này đến từ đại bằng. Đến tột cùng thứ gì sắp xuất hiện, lại khiến nó tức giận như thế? Thậm chí có thể nghe được sự cảnh giác bất an của nó?

Thiết côn trầm trọng phá vỡ mưa gió trên thần đạo, đi tới trước cửa chính lăng mộ, cự ly Trần Trường Sinh chỉ có hơn mười trượng cự ly, nhưng hắn không giơ lên Hoàng Chỉ tán, thậm chí cùng với một tiếng thanh minh, hắn đem đoản kiếm thu hồi trong vỏ

Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao phải làm như vậy, tại sao lại thu kiếm?

Đúng lúc này, ngoài lăng mộ vang lên một đạo nổ vang ùng ùng, phảng phất là sấm chớp chân chính đi tới mặt đất. Cùng tiếng sấm nổ này so sánh, thiết côn mang theo sấm chớp, tựa như tiếng đốt pháo đón mừng năm mới của tiểu hài tử vậy.

Một vật đen thui phá vỡ mưa sa, đi tới trước người Trần Trường Sinh, sau đó đứng im bất động.

Đó là một thanh kiếm, ngăm đen không biết dùng chất liệu gì để đúc thành, trên thân kiếm không có đồ án, cũng không bóng loáng, lộ vẻ phá lệ thô lệ, thậm chí ngay cả lưỡi kiếm cũng không có, giống như dang dở chưa được luyện chế xong. Tóm lại, thanh thiết kiếm này không có đặc điểm gì nổi bật, không có tản mát ra khí tức làm cho người ta phải để ý, chẳng qua rất rộng rất thẳng rất dài rất dầy rất đen, cho nên có vẻ… rất nặng.

Trần Trường Sinh muốn một thanh kiếm nặng hơn.

Vì vậy một thanh trọng kiếm xuất hiện trước mắt của hắn, lẳng lặng lơ lửng ở trong mưa gió.

Chuôi thiết kiếm cheo chéo ngay dưới, chỉ cần hắn đưa tay có thể rất dễ dàng cầm được. Tư thế thanh thiết kiếm này rất thư thái, thoải mái đến mức hắn nghĩ cũng không có nghĩ, đã giơ tay lên.

Tay phải của hắn xuyên qua màn mưa tựa như tĩnh lặng, cầm lấy chuôi kiếm.

Chuôi thanh thiết kiếm này cũng rất thô, rất to, rất ráp, bàn tay của hắn cùng mặt ngoài chuôi kiếm phảng phất hoàn toàn hợp chung một chỗ, rõ ràng cảm giác được sự nặng nề. Vào giờ khắc này xảy ra một chuyện. Đạo kiếm ý trong Hoàng Chỉ tán cũng không nghe theo thần thức của Trần Trường Sinh chỉ huy, thông qua thân thể của hắn tiến vào trong thiết kiếm, bởi vì … thiết kiếm này vốn đã có một đạo kiếm ý, Hoàng Chỉ tán kiếm ý khinh thường hoặc là không muốn cùng đạo kiếm ý cường đại kia tiến hành tranh đoạt. Lấy cảnh giới cùng kiếm đạo tu vi của Trần Trường Sinh bây giờ, còn không cách nào chính xác cảm giác được kiếm ý trong thiết kiếm cường đại, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được, đạo kiếm ý kia cũng giống thanh thiết kiếm này, vô cùng trầm trọng .

Hắn thu tay lại, từ trong mưa đem thiết kiếm lấy xuống.

Muốn từ trong mưa gỡ xuống thanh thiết kiếm trầm trọng này, cần lực lượng cực kỳ cường đại. Đồng thời, thanh thiết kiếm trầm trọng này cũng tặng cho hắn một đạo cực kỳ lực lượng cường đại. Sau đó hắn huy động thiết kiếm, hướng về phía thiết côn đang xé toạc màn mưa kia chém xuống.

Thiết kiếm cùng thiết côn trong mưa sa gặp nhau.

An tĩnh trong thời gian cực ngắn, sau đó là tiếng sấm nổ liên miên không ngừng . Nước mưa bị chấn nát, hóa thành ngàn vạn đạo thủy tiễn, dọc theo một vòng tròn hướng bốn phía bắn đi, vách đá trước cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số lỗ nhỏ, thiên sang bách khổng, một đạo thanh quang từ trên Đồng Cung phía sau Từ Hữu Dung tán xuất, bảo vệ nàng, nhưng không bảo vệ được Trần Trường Sinh.

Trên quần áo của Trần Trường Sinh khắp nơi đều là lỗ nhỏ, giống như lá cây bị côn trùng đục, ở trong mưa bay, sắc mặt của hắn tái nhợt tới cực điểm, hai chân vẫn vùi lấp ở trong lòng đất đá xanh cứng rắn, bốn phía là vết rách giống mạng nhện , nhìn có chút thê thảm.

Nhưng hắn đã lui một bước.

Tên Ma Tướng cường đại kia đã lui, bị trực tiếp đẩy lui hơn trăm trượng, nặng nề té rớt trong nước mưa, càng không ngừng hộc máu, thiết côn trong tay đã cong thành một góc độ cực kỳ khoa trương.

Mưa sa vẫn rơi như sấm, trên dưới thần đạo một mảnh tĩnh mịch.

Chọn tập
Bình luận