Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 41: Tòa thành hương trà khắp núi

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Nghe được tin tức kia, Trần Trường Sinh trầm mặc một thời gian ngắn.

Vài ngày sau, đoàn người đi tới Phụng Dương thành.

Phụng Dương thành là một tòa huyện thành, do Quy Phong thành phủ quản hạt, cùng huyện thành khác so sánh có vẻ nhỏ hơn, nhưng đã là chỗ vô cùng náo nhiệt phồn hoatrong hạp cốc.

Đứng trên núi, nhìn ánh đèn huyện thành phía xa, mọi người quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng sớm mới vào thành.

Nghĩ tới thân phận của Nam Khách có chút nhạy cảm, Trần Trường Sinh đã đưa nàng vào Chu viên.

Nàng hiện tại đã hoàn toàn quên mất chuyện phát sinh trong Chu viên năm đó, nhưng nàng rất thích hoàn cảnh ở bên trong, không biểu hiện ra cảm xúc mâu thuẫn gì.

Năm đó Đường Tam Thập Lục bởi vì ở Thiên Thư lăng xem bia, không có vào Chu viên, có chút ngạc nhiên, yêu cầu Trần Trường Sinh đem mình đưa vào chơi.

Nhưng sau khi tiến vào không bao lâu, hắn đã đi ra.

Hắn cảm thấy Chu viên thật sự không có ý nghĩa, cùng Nam Khách cảm thấy Chu viên rất tốt, nguyên nhân cũng là tương tự.

Chu viên không có ai, chỉ có vô số yêu thú.

Nam Khách bản năng cảm thấy thoải mái, mà sẽ chỉ làm Đường Tam Thập Lục cảm thấy nhàm chán.

Mà làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Chiết Tụ cũng muốn hắn đưa mình vào Chu viên.

Hắn ở trên thảo nguyên lẳng lặng ngồi một lát, đi ra ngoài nói với Trần Trường Sinh, phiến thảo nguyên này hiện tại không có ý nghĩa, mặt trời sẽ xuống núi.

Cấm chế của Nhật Bất Lạc thảo nguyên đã bị phá vỡ, tầng cấp yêu thú sống trong Chu viên cũng đang không ngừng tăng lên.

Trần Trường Sinh biết, Chiết Tụ cảm thấy không có ý nghĩa không phải bởi vì những nguyên nhân này, cũng không phải bởi vì mặt trời sẽ xuống núi, mà là bởi vì cô nương trước kia cùng hắn ngắm mặt trời đã không còn ở đây.

Sáng sớm năm giờ, Trần Trường Sinh thanh tâm tĩnh ý, mở mắt nhìn về hạp sông dưới vách núi, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Suốt một đêm, hắn dùng thần thức thăm dò hai bờ sông của hạp cốc, muốn tìm được bóng dáng của Trừ Tô, nhưng không thu hoạch được gì.

Thành trong hạp cốc nếu so với bình nguyên ngoài núi sẽ ấm áp hơn không ít, Phụng Dương huyện thành cũng có nhiệt độ cao rất nhiều so với Vấn Thủy thành, cho dù là thời tiết rét đậm, vẫn không có tuyết rơi, thậm chí mặc áo bông còn cảm thấy có chút nóng, tựa như trên mặt sông mấy sợi xích sắt cực thô kia, bị ánh mặt trời chiếu sáng căn bản không có ý vị thiết hàn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất nóng.

Phụng Dương huyện thành dựa vào núi mà xây, từ vách núi đi tới trong thành, dọc đường chứng kiến toàn bộ là cây trà, hơn nữa có thể nhận thấy rất rõ là cây trà mới bị ngắt lá.

Nhìn vẻ mặt không giải thích được của Trần Trường Sinh đám người, Hộ Tam Thập Nhị giải thích: “Nơi đây trồng dã trà, mùa đông dã trà có mùi vị tốt nhất, mười mấy năm qua dã trà Phụng Dương danh tiếng càng ngày càng vang dội, đông dã trà cũng thành vật danh quý, hàng năm lúc này đều sẽ cử hành trà hội, tri phủ, chủ giáo tự mình dự hội, người buôn trà tụ hội nơi này lại càng đếm không hết.”

Lúc này vẫn còn sáng sớm, Phụng Dương huyện thành đã cực kỳ náo nhiệt, hai bên chánh đạo từ bờ sông thông Thất Bảo trại phía trên huyện thành, mấy chục quán trà đều đã mở cửa, tiếng quát cùng thăm hỏi lẫn nhau bên tai không dứt, còn có thể nghe thấy được hương trà theo gió sớm ở trên thềm đá toả khắp nơi.

Ở dưới sự hướng dẫn của Hộ Tam Thập Nhị, Trần Trường Sinh đám người đi dạo Thất Bảo trại trước, sau đó đi bờ sông liếc nhìn tảng đá hình bạch long nổi tiếng, đợi ánh mặt trời dần gay gắt, ở gần độ khẩu tìm gian trà lâu tương đối thanh tĩnh ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát, đồng thời chờ tin tức mới hồi báo.

Thất Bảo trại tựa như huyện thành thu nhỏ lại, dựa vào núi mà xây tổng cộng bảy tầng, cũng không có điểm gì đặc biệt, hơn nữa bởi vì chuẩn bị cho trà hội nên ba tầng trên đã được niêm phong. Năm nay vừa gặp đánh bắt vụ đông, tảng đá bạch long có hơn phân nửa chìm ở trong nước sông, Đường Tam Thập Lục có chút mất hứng, sau khi uống trà xong, tâm tình mới trở nên bình phục một chút.

“Không ngờ trà này quả thật không tồi.” Hắn giơ chén trà trong tay nhìn mấy lần, có chút giật mình.

Trong chén dã trà bốc hơi nóng, hương trà nhiều mà không ngán, phảng phất có dã thú nào đó ẩn giấu bên trong.

“Nói đến thưởng thức trà, thế nhân thường thường đầu tiên sẽ nhớ tới Lương Vương Tôn, nhưng Họa Giáp Tiếu Trương lại xem thường Lương Vương Tôn nhất, cho là hắn chỉ giả vờ thưởng thức, đã sớm mất đi cái thú thưởng trà thực sự. Năm đó có người nhiều chuyện từng chuyên môn hỏi thăm Lương Vương Tôn, Lương Vương Tôn cười nói, đánh nhau thì ta không phục hắn, bàn về trà thì ta lại phải phục.”

Hộ Tam Thập Nhị nói: “Đến đây thế nhân mới hiểu, thì ra Tiếu Trương cũng là người yêu trà, hơn nữa hắn từ trước đến giờ không thích danh trà, chỉ thích ở trong núi rừng, lậu thôn tiểu quan tìm dã trà, dã trà của Phụng Dương thành sở dĩ nổi danh, cũng không thể không nhắc tới công lao Tiếu Trương những năm qua đã tuyên dương.”

Lúc uống trà, nếu không ăn chút điểm tâm, tất có hứng thú để nói chuyện, như thế mới làm trà tự, Hộ Tam Thập Nhị chính là người thức thời trong Quốc Giáo, tự nhiên sẽ không bỏ qua đề tài tốt như thế.

“Không biết Lương Vương Tôn cùng Tiếu Trương ai mạnh hơn ai.” Trần Trường Sinh hỏi.

Ai cũng biết, hiện tại chính là niên đại dã hoa đua nở của giới tu hành, mà niên đại này chính là do Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn, Tuần Mai cùng với Đường gia Nhị gia những người này mở ra.

Trong những người thế hệ này, Vương Phá không nghi ngờ chút nào là người mạnh nhất, nhưng Họa Giáp Tiếu Trương, Lương Vương Tôn cũng là nhân vật phi thường xuất chúng.

Năm đó trong Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh đã từng thấy Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn một lần, sau đó ngày giết Chu Thông, hắn lại thấy Tiếu Trương một lần.

Hôm đó gió tuyết đầy trời, hắn ở trong nha môn Thanh Lại ty giết vào giết ra, Vương Phá ở trên sông tuyết cụt tay, phá thần thánh lĩnh vực, chém Thiết Thụ, cuối cùng được Tiếu Trương cứu.

Mọi người nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Tiếu Trương phải làm như vậy.

Nếu như nói mục tiêu cuộc đời này của Lương Vương Tôn đã vô cùng rõ ràng, toàn bộ đại lục đều biết, như vậy Tiếu Trương rốt cuộc theo đuổi cái gì?

“Tiếu Trương mạnh hơn Lương Vương Tôn.”

Người trả lời vấn đề này là Chiết Tụ, căn cứ hắn nói như vậy dĩ nhiên không phải là xếp hạng trên Tiêu Dao bảng.

“Hắn từ lúc sanh ra theo đuổi đúng là trở thành người mạnh nhất, mục tiêu càng minh xác, thủ đoạn càng đơn giản, cho nên đem ra mà nói, càng thêm đáng sợ.”

Tiếu Trương theo đuổi đạo là gì? Không phải sát đạo của Chu Độc Phu, cũng không phải là trực đạo của Vương Phá, mà đạo của hắn chính là chiến.

Vô luận đánh thắng được hay không, hắn cũng muốn chiến, thậm chí càng là đánh không lại, chiến ý của hắn càng thêm mãnh liệt, cho nên mới bị rất nhiều người cho rằng là người điên.

Mấy chục năm qua, hắn cùng với Vương Phá đối chiến vô số lần, một lần cũng chưa từng thắng, nhưng hắn chưa từng chịu thua.

Hiện tại Vương Phá đã là cường giả thần thánh lĩnh vực, song phương thực lực sai biệt so sánh những năm trước không biết đã lớn hơn bao nhiêu lần, nhưng tin tưởng Tiếu Trương vẫn sẽ không từ bỏ.

Từ phương diện này đến xem, Vương Phá ban đầu ở trên đường tuyết nói không sai, Đường gia Nhị gia so với Tiếu Trương, Tuần Mai đám người kém hơn quá nhiều.

Hộ Tam Thập Nhị bỗng nhiên nói: “Mấy năm qua Tiếu Trương có chút thảm.”

Chọn tập
Bình luận