Trần Trường Sinh không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, càng không biết trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tâm tình của nàng xảy ra biến hóa rất lớn. Hắn từ trong hộp ngọc lấy ra Lưu Hỏa đan, trực tiếp đặt đến bên môi của nàng, sau đó nhanh chóng, thậm chí lộ vẻ có chút thô lỗ nhét vào. Từ Hữu Dung hé mở đôi môi, đang chuẩn bị nói gì đó, hướng hắn biểu đạt cảm kích, cùng với… cảm động của mình, nhưng chưa nói được gì, đã trực tiếp bị đan dược ngăn cản.
“Trước sau trong vòng nửa canh giờ cũng không thể uống nước, nếu không sẽ làm giảm tính nhiệt của đan dược.” Trần Trường Sinh nhìn nàng nghẹn có chút đỏ mặt, thật tình nói, nhưng trong lòng sinh ra một chút bất an.
Viên Lưu Hỏa đan này rất lớn, Từ Hữu Dung căn bản không thể nói chuyện được, dùng thời gian rất lâu mới nuốt xuống, rất cực khổ, sau đó ho lên. Một lát sau, thoải mái hơn một chút, nàng nhìn hắn căm tức nói: “Cho dù không thể uống nước, cũng nói trước một tiếng, ngươi không biết nghẹn rất khó chịu hay sao?”
Mặc dù nói rất căm tức, nhưng thanh âm có chút ẩn giấu oán giận, rồi lại có chút giống như làm nũng.
Trần Trường Sinh không cảm giác được, hơi lo lắng nói: “Xin lỗi, ta vội quá, nhưng không cần sợ ho, không phải là bị làm sao mà chỉ là chất độc bị đào thải mà thôi.”
Bản thân Từ Hữu Dung cũng không chú ý lúc trước mình tỏ thần thái của nữ nhi, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nói nói: “Không biết có phải do dược lực phát tác hay không, thấy hơi buồn ngủ.”
Làm gì có hiện tượng bài độc bình thường, là nói cho có chuyện mà thôi. Dược lực làm sao có thể phát tác nhanh như vậy, chỉ là không biết trả lời như thế nào cho phải. Đúng như Đường Tam Thập Lục đã nói ở Lý Tử viên khách sạn, hắn và nàng thật sự là hai người làm cho người ta không lời nào để nói .
Bất kể do dược lực phát tác, hay là do nguyên nhân khác, Từ Hữu Dung thật sự có chút mệt nhọc.
Hắn đỡ nàng đến giữa hành lang phía ngoài thạch thất, từ trong thạch thất thứ bảy lấy ra mấy khối vải vóc đắp lên cho nàng. Trong lăng mộ lăng la tơ lụa trân quý nhất, bao gồm tuyết tàm mền tơ trân quý vô cùng, cũng đã bị thời gian biến thành vải vụn, có ý tứ chính là, mấy thứ không đáng giá tiền nhất lại nguyên vẹn như lúc ban đầu. Hắn đang đắp cho nàng chính là vải vóc chế thành màn mành.
Nhìn thiếu nữ đang ngủ say, hắn âm thầm cầu nguyện Lưu Hỏa đan còn có thể bảo tồn được nguyên vẹn dược lực, sau đó hắn đi trở về thạch thất, lại một lần nữa mở ra hộp ngọc cẩn thận ngửi ngửi, bất an trong lòng không có tiêu trừ, ngược lại trở nên càng ngày càng mạnh.
Tìm được vài loại linh dược dược lực còn không có hoàn toàn tiêu tán cất đi, lúc này, hắn mới có thời gian kiểm tra thu hoạch lúc trước trong thạch thất, thần thức hơi quét qua, đầu tiên quan sát chính là bí tịch cùng công pháp.
Hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, đi đến kinh đô, tất cả mấy vạn bộ sách trong tàng thư quán Quốc Giáo học viện cũng đọc một lần, lúc này nhìn bí tịch công pháp, chỉ cần nhìn tên đã có thể nghĩ đến tông phái sơn môn học viện tương ứng.
Không giống thế nhân tưởng tượng, đống bí tịch công pháp này cũng không hiếm thấy, tự nhiên cũng không có biện pháp làm cho hắn trong một đêm thần công đại thành, nhắc tới cũng lạ, cường giả năm đó có tư cách trở thành đối thủ của Chu Độc Phu, tất nhiên cũng xuất thân từ tông phái sơn môn nổi tiếng thế gian, bọn họ biến thành vong hồn dưới đao của Chu Độc Phu, nhưng tông phái sơn môn truyền thừa của mình cũng không đứt đoạn.
Tựa như Ly Sơn kiếm tông kiếm pháp tổng quyết bị Bạch Đế nhất thị lấy đi, Ly sơn vẫn rất cường đại. Bất quá… tựa như Ly Sơn kiếm tông kiếm pháp tổng quyết, bí tịch công pháp này tự nhiên cũng vô cùng trân quý, ít nhất đối với các tông phái sơn môn kia mà nói, bởi vì những thứ này vốn là nguyên bản.
Kế tiếp hắn bắt đầu kiểm tra pháp khí, bởi vì thời gian, pháp khí trong thạch thất phần lớn cũng mất đi uy lực, được Từ Hữu Dung chỉ điểm hắn thu lại mấy thứ pháp khí còn còn sót lại chút ít uy lực, nhưng đã thua xa năm đó, cùng chút ít thần binh trên Bách Khí bảng hiện tại căn bản không cách nào đánh đồng, chỉ có hồn xu màu đen là một ngoại lệ.
Thời gian quả nhiên mới là pháp khí cường đại nhất thế gian.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên sinh ra một chút ý nghĩ. Chu Độc Phu là truyền kỳ chân chính trên đại lục này, là tồn tại độc nhất vô nhị, Chu viên là thế giới của hắn, nơi đây là lăng mộ của hắn, theo đạo lý mà nói, có tư cách bị hắn chọn lựa đến chôn cất , hẳn là có chút đồ vật tốt hơn mới đúng, những thứ đó đều bị người ta lấy đi hay sao?
Trên mặt hành lang phía trước chín gian thạch thất, phủ một tầng bụi thật mỏng , phía trên có rất nhiều dấu chân xốc xếch. Nhưng dấu chân đều là chính bản thân hắn lưu lại , pháp khí, bảo tàng, bí tịch cũng còn đây, chứng minh trước đó không có ai tới nơi này.
——mấy trăm năm quá khứ, có vô số người tu hành muốn tìm ra lăng mộ của Chu Độc Phu, nhờ đó đạt được truyền thừa cùng với bảo tàng của hắn, những người này hoặc là tài hoa hơn người, hoặc là vô cùng nguyên vẹn chuẩn bị, ít nhất cũng là Thông U cảnh đỉnh phong, mới dám đi vào Nhật Bất Lạc thảo nguyên thần bí, nhưng bọn họ không thể tới đây, đã chết ở trên đường. Hắn có thể tìm được thảo nguyên, đi tới lăng mộ, không phải vì hắn ưu tú hơn, cường đại hơn những tiền bối kia, mà bởi vì hắn có một chiếc tán.
Nghĩ tới đây, hắn lần nữa nhìn về Hoàng Chỉ tán trong tay.
Đi vào lăng mộ, hắn cũng không thu tán lại.
Nếu như không có Hoàng Chỉ tán, men theo đạo kiếm ý mờ ảo kia chỉ đường cho bọn hắn, bọn họ căn bản không có khả năng đi tới nơi này, khả năng rất lớn là lạc đường trong phiến trong thảo nguyên hung hiểm kia, sau đó biến thành thức ăn cho yêu thú, chẳng qua kế tiếp làm sao rời khỏi nơi này? Vẫn phải dựa vào thanh Hoàng Chỉ tán này sao? Hay là phải tìm được đạo kiếm ý kia?
Hắn cảm thấy Hoàng Chỉ tán mang mình tới đây, là vận mệnh vẫy gọi.
Đúng vậy, hắn tin tưởng vào vận mệnh.
Chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường, bởi vì hắn từ Tây Trữ trấn miếu cũ đi tới kinh đô, mục đích chính là thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng ở chỗ sâu nhất trong tinh thần thế giới, hắn quả thật tin tưởng vận mệnh tồn tại, thậm chí tin tưởng vận mệnh tồn tại hơn so với bất luận kẻ nào.
Trước mắt phải có ngọn núi, mới có thể bay qua ngọn núi này.
Có con sông cuộn sóng chập chùng, mới có thể lướt qua con sông này.
Có mục tiêu, mới có thể đi tới mục tiêu.
Nhất định phải có vận mệnh, hắn mới có thể thay đổi vận mệnh.
Vương Chi Sách ở trên bút ký từng nói: không có vận mệnh.
Bốn chữ này có thể nói là kinh thiên động địa, nhưng đối với hắn mà nói, lại là một phiến tân thiên địa khác.
Cách nhìn của hắn không giống cách nhìn của Vương Chi Sách, hắn muốn thấy rõ vận mệnh của mình, sau đó thay đổi nó.
Nếu như nói vận mệnh làm cho hắn ở trong kinh đô gặp phải nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, cuối cùng mang hắn vào Chu viên. Như vậy ở Chu viên, sẽ có vận mệnh đang chờ hắn? Hoàng Chỉ tán cảm giác được kiếm ý, mang theo hắn tới chỗ này, trong đó khẳng định cất giấu thâm ý nào đó. Nếu như muốn rời khỏi Chu viên, có phải đồng nghĩa chính mình cần phải tìm được đạo kiếm ý kia?
Đạo kiếm ý kia ở trong kiếm trì ư? Kiếm trì ở nơi đâu? Đi qua thông đạo dài dòng, đi tới ngoài lăng, hắn đứng trên đài cao, tay trái vịn sau thắt lưng, tay phải nắm lấy Hoàng Chỉ tán, nhìn về thảo nguyên trước mắt.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời phương xa đã đi tới vị trí cố định mỗi đêm —— ngoài rìa thảo nguyên, phía trên đường chân trời. Thảo nguyên mênh mông bát ngát, ở dưới ánh sáng hoàng hôn, phảng phất như đang thiêu đốt, bến nước núp trong thảo nguyên giống như vô số mặt gương soi nho nhỏ, chiếu rọi bộ dáng của thiên không, phía sau hắn là lăng mộ của Chu Độc Phu.
Nếu như lúc này chứng kiến cảnh này , là vị tài tử thương xuân buồn thu, đại khái có thể cảm nhận được càng nhiều cảm giác bi thương, cảm khái hết thảy sự vật trên thế gian cũng không thắng nổi thời gian, nhưng hắn không như vậy.
Mặt trời còn lơ lửng ngoài rìa thảo nguyên xa xôi, bốn phía lăng mộ bỗng nhiên mưa xuống .
Hắn giơ Hoàng Chỉ tán lên.
Ba ba ba ba , hạt mưa rơi vào trên mặt tán, biến thành vô số bọt nước, càng không ngừng bắn ra, sau đó rơi xuống.
Hắn phóng ra thần thức, thông qua chuôi tán lan tỏa, cho đến mặt tán, cuối cùng giống như bọt nước bắn ra, rời đi, hướng thảo nguyên bốn phía lăng mộ tản đi.
Hắn đã học thuộc Đạo Tàng, tin chắc đạo kiếm ý kia không thể nào sinh ra ý thức, nếu không có ý thức, như vậy không thể nào chủ động thay đổi trạng thái của mình. Thời điểm ban đầu, hắn có thể cảm ứng được nó bên hàn đàm, là bởi vì kiếm ý vốn vẫn tồn tại, đang đợi bị phát hiện, như vậy hiện tại kiếm ý sẽ không biến mất, cũng không thể chủ động biến mất.
Một vật nếu như không phải chủ động biến mất, nhưng không cách nào tìm được, khẳng định đã bị người ta ẩn giấu đi rồi.
Trần Trường Sinh đứng ở trong mưa, hướng thảo nguyên tản ra thần thức, tìm kiếm mục tiêu của mình, đồng thời bắt đầu suy nghĩ những biến hóa phát sinh khi mình đi tới lăng mộ —— thời khắc Từ Hữu Dung thấy lăng mộ, đạo kiếm ý kia lập tức biến mất . Lúc ấy hắn cho rằng kiếm ý hoàn thành sứ mạng dẫn dắt Hoàng Chỉ tán tới đây , cho nên biến mất, hiện tại hắn tỉnh táo lại đánh giá suy luận trước đó, tự nhiên xác định cũng không phải là như thế —— đạo kiếm ý kia, hẳn là bị “người” khác ẩn giấu rồi.
“Người” kia chính là lăng mộ.
Hắn quay đầu lại nhìn về lăng mộ phía sau.
Lăng mộ do hòn đá khổng lồ xếp thành, càng lên càng cao, cao bất khả tư nghị.
Hắn đứng ở chính giữa lăng mộ, lăng mộ trong mắt lại càng cao , dường như muốn đâm vào tầng mây trong bầu trời.
Tầm mắt của hắn từ đỉnh lăng mộ, rơi vào trên tầng mây xám xịt, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, chỗ sâu mơ hồ có tia chớp thỉnh thoảng sáng lên, lộ ra vẻ phá lệ kinh khủng. Mặc dù cách mấy ngàn trượng, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, đạo cường đại khí tức trong mây đủ để hủy thiên diệt địa —— lăng mộ là trọng tâm của Chu viên, đạo khí tức này hằn là Chu viên quy tắc biểu hiện ra.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, cự thạch trên lăng mộ đều bị ướt nhẹp, mỗi bậc đá có vô số dòng nước tinh tế chảy xuống, nếu có người từ ngoài lăng mộ nhìn sang, nhất định sẽ cảm thấy bức họa này rất tráng quan, có một loại mỹ lệ kinh tâm động phách, nhưng hắn đứng ở trong lăng mộ, chỉ có thể cảm thấy kinh tâm động phách, tự nhiên không cảm giác thấy đẹp đẽ gì.
“Nếu có thời gian, hẳn là rời khỏi phạm vi lăng mộ uy áp, xem xem đạo kiếm ý kia có thể xuất hiện lần nữa hay không.”
Hắn lặng yên suy nghĩ, sau đó mơ hồ nghe được có người đang gọi mình, nắm Hoàng Chỉ tán, lần nữa đi vào trong lăng mộ.
Từ Hữu Dung đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng nhìn tựa như đã tốt hơn, khôi phục chút ít tinh thần.
Hắn hỏi: “Ngươi đang gọi ta ư?”
Ngoài lăng mộ mưa quá lớn, mặc dù có tán, hắn vẫn bị ướt, nhìn có chút chật vật.
Từ Hữu Dung không trêu hắn, lắc đầu, nhẹ nói nói: “Ngươi nghe lầm.”
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đại khái lo lắng thương thế của nàng quá mức, thật sự đã nghe nhầm.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, hai tay dưới tấm vải khẽ nắm chặt.
Lúc trước khi nàng tỉnh lai, thấy hắn không ở bên cạnh, bốn phía một phiến u ám, nàng lại có chút sợ, chính xác hơn là hoảng hốt.
Từ khi huyết mạch thức tỉnh tới nay, nàng chưa từng hoảng hốt.
Nàng biết, chuyện này cùng với việc lệ thuộc vào hắn không hề liên quan, cùng những chuyện khác cũng không liên quan.
Đây là biểu hiện ý chí sa sút, nàng càng ngày càng suy yếu, cho dù là đạo tâm sáng sủa cũng bắt đầu dần dần ảm đạm.
Đây là dấu hiệu tử vong.
Trần Trường Sinh ngồi xổm xuống bên người nàng, đưa tay bắt mạch, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó cười nói: “Được rồi, dược lực đang hòa tan, cho dù độc tố không được loại bỏ, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Nói dối quan trọng nhất là chín thật một giả.
Những lời này của hắn không có phần nào là thật.
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết nụ cười của mình rất giả hay không?”
Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, cười ha ha nói: “Nụ cười làm sao giả được?”
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: “Quả thật không phải là giả, là ngốc.”
Trần Trường Sinh có chút không vui, nói: “Ta không thích khẩu khí trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo của ngươi.”
“Ta sẽ chú ý … ít nhất là ở trước mặt của ngươi.” Từ Hữu Dung nói một câu nói mà hắn cũng không ngờ tới.
Trần Trường Sinh ngây người. Từ Hữu Dung cười cười, tiếp tục nói: “Nhưng ngươi mới vừa rồi cười như khóc vậy, quả thật rất ngốc, hơn nữa mọi người đều có thể nhìn ra rất giả .”
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì, cúi đầu, đưa tay đem vải rách kéo xuống phía dưới, thay nàng đem chân phủ kín.
“Thuốc không dùng được, có đúng không?”
Nàng nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt rất bình tĩnh, phảng phất không biết câu trả lời của hắn sẽ quyết định vận mệnh của mình.
Trần Trường Sinh không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, càng không biết trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tâm tình của nàng xảy ra biến hóa rất lớn. Hắn từ trong hộp ngọc lấy ra Lưu Hỏa đan, trực tiếp đặt đến bên môi của nàng, sau đó nhanh chóng, thậm chí lộ vẻ có chút thô lỗ nhét vào. Từ Hữu Dung hé mở đôi môi, đang chuẩn bị nói gì đó, hướng hắn biểu đạt cảm kích, cùng với… cảm động của mình, nhưng chưa nói được gì, đã trực tiếp bị đan dược ngăn cản.
“Trước sau trong vòng nửa canh giờ cũng không thể uống nước, nếu không sẽ làm giảm tính nhiệt của đan dược.” Trần Trường Sinh nhìn nàng nghẹn có chút đỏ mặt, thật tình nói, nhưng trong lòng sinh ra một chút bất an.
Viên Lưu Hỏa đan này rất lớn, Từ Hữu Dung căn bản không thể nói chuyện được, dùng thời gian rất lâu mới nuốt xuống, rất cực khổ, sau đó ho lên. Một lát sau, thoải mái hơn một chút, nàng nhìn hắn căm tức nói: “Cho dù không thể uống nước, cũng nói trước một tiếng, ngươi không biết nghẹn rất khó chịu hay sao?”
Mặc dù nói rất căm tức, nhưng thanh âm có chút ẩn giấu oán giận, rồi lại có chút giống như làm nũng.
Trần Trường Sinh không cảm giác được, hơi lo lắng nói: “Xin lỗi, ta vội quá, nhưng không cần sợ ho, không phải là bị làm sao mà chỉ là chất độc bị đào thải mà thôi.”
Bản thân Từ Hữu Dung cũng không chú ý lúc trước mình tỏ thần thái của nữ nhi, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nói nói: “Không biết có phải do dược lực phát tác hay không, thấy hơi buồn ngủ.”
Làm gì có hiện tượng bài độc bình thường, là nói cho có chuyện mà thôi. Dược lực làm sao có thể phát tác nhanh như vậy, chỉ là không biết trả lời như thế nào cho phải. Đúng như Đường Tam Thập Lục đã nói ở Lý Tử viên khách sạn, hắn và nàng thật sự là hai người làm cho người ta không lời nào để nói .
Bất kể do dược lực phát tác, hay là do nguyên nhân khác, Từ Hữu Dung thật sự có chút mệt nhọc.
Hắn đỡ nàng đến giữa hành lang phía ngoài thạch thất, từ trong thạch thất thứ bảy lấy ra mấy khối vải vóc đắp lên cho nàng. Trong lăng mộ lăng la tơ lụa trân quý nhất, bao gồm tuyết tàm mền tơ trân quý vô cùng, cũng đã bị thời gian biến thành vải vụn, có ý tứ chính là, mấy thứ không đáng giá tiền nhất lại nguyên vẹn như lúc ban đầu. Hắn đang đắp cho nàng chính là vải vóc chế thành màn mành.
Nhìn thiếu nữ đang ngủ say, hắn âm thầm cầu nguyện Lưu Hỏa đan còn có thể bảo tồn được nguyên vẹn dược lực, sau đó hắn đi trở về thạch thất, lại một lần nữa mở ra hộp ngọc cẩn thận ngửi ngửi, bất an trong lòng không có tiêu trừ, ngược lại trở nên càng ngày càng mạnh.
Tìm được vài loại linh dược dược lực còn không có hoàn toàn tiêu tán cất đi, lúc này, hắn mới có thời gian kiểm tra thu hoạch lúc trước trong thạch thất, thần thức hơi quét qua, đầu tiên quan sát chính là bí tịch cùng công pháp.
Hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, đi đến kinh đô, tất cả mấy vạn bộ sách trong tàng thư quán Quốc Giáo học viện cũng đọc một lần, lúc này nhìn bí tịch công pháp, chỉ cần nhìn tên đã có thể nghĩ đến tông phái sơn môn học viện tương ứng.
Không giống thế nhân tưởng tượng, đống bí tịch công pháp này cũng không hiếm thấy, tự nhiên cũng không có biện pháp làm cho hắn trong một đêm thần công đại thành, nhắc tới cũng lạ, cường giả năm đó có tư cách trở thành đối thủ của Chu Độc Phu, tất nhiên cũng xuất thân từ tông phái sơn môn nổi tiếng thế gian, bọn họ biến thành vong hồn dưới đao của Chu Độc Phu, nhưng tông phái sơn môn truyền thừa của mình cũng không đứt đoạn.
Tựa như Ly Sơn kiếm tông kiếm pháp tổng quyết bị Bạch Đế nhất thị lấy đi, Ly sơn vẫn rất cường đại. Bất quá… tựa như Ly Sơn kiếm tông kiếm pháp tổng quyết, bí tịch công pháp này tự nhiên cũng vô cùng trân quý, ít nhất đối với các tông phái sơn môn kia mà nói, bởi vì những thứ này vốn là nguyên bản.
Kế tiếp hắn bắt đầu kiểm tra pháp khí, bởi vì thời gian, pháp khí trong thạch thất phần lớn cũng mất đi uy lực, được Từ Hữu Dung chỉ điểm hắn thu lại mấy thứ pháp khí còn còn sót lại chút ít uy lực, nhưng đã thua xa năm đó, cùng chút ít thần binh trên Bách Khí bảng hiện tại căn bản không cách nào đánh đồng, chỉ có hồn xu màu đen là một ngoại lệ.
Thời gian quả nhiên mới là pháp khí cường đại nhất thế gian.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên sinh ra một chút ý nghĩ. Chu Độc Phu là truyền kỳ chân chính trên đại lục này, là tồn tại độc nhất vô nhị, Chu viên là thế giới của hắn, nơi đây là lăng mộ của hắn, theo đạo lý mà nói, có tư cách bị hắn chọn lựa đến chôn cất , hẳn là có chút đồ vật tốt hơn mới đúng, những thứ đó đều bị người ta lấy đi hay sao?
Trên mặt hành lang phía trước chín gian thạch thất, phủ một tầng bụi thật mỏng , phía trên có rất nhiều dấu chân xốc xếch. Nhưng dấu chân đều là chính bản thân hắn lưu lại , pháp khí, bảo tàng, bí tịch cũng còn đây, chứng minh trước đó không có ai tới nơi này.
——mấy trăm năm quá khứ, có vô số người tu hành muốn tìm ra lăng mộ của Chu Độc Phu, nhờ đó đạt được truyền thừa cùng với bảo tàng của hắn, những người này hoặc là tài hoa hơn người, hoặc là vô cùng nguyên vẹn chuẩn bị, ít nhất cũng là Thông U cảnh đỉnh phong, mới dám đi vào Nhật Bất Lạc thảo nguyên thần bí, nhưng bọn họ không thể tới đây, đã chết ở trên đường. Hắn có thể tìm được thảo nguyên, đi tới lăng mộ, không phải vì hắn ưu tú hơn, cường đại hơn những tiền bối kia, mà bởi vì hắn có một chiếc tán.
Nghĩ tới đây, hắn lần nữa nhìn về Hoàng Chỉ tán trong tay.
Đi vào lăng mộ, hắn cũng không thu tán lại.
Nếu như không có Hoàng Chỉ tán, men theo đạo kiếm ý mờ ảo kia chỉ đường cho bọn hắn, bọn họ căn bản không có khả năng đi tới nơi này, khả năng rất lớn là lạc đường trong phiến trong thảo nguyên hung hiểm kia, sau đó biến thành thức ăn cho yêu thú, chẳng qua kế tiếp làm sao rời khỏi nơi này? Vẫn phải dựa vào thanh Hoàng Chỉ tán này sao? Hay là phải tìm được đạo kiếm ý kia?
Hắn cảm thấy Hoàng Chỉ tán mang mình tới đây, là vận mệnh vẫy gọi.
Đúng vậy, hắn tin tưởng vào vận mệnh.
Chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường, bởi vì hắn từ Tây Trữ trấn miếu cũ đi tới kinh đô, mục đích chính là thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng ở chỗ sâu nhất trong tinh thần thế giới, hắn quả thật tin tưởng vận mệnh tồn tại, thậm chí tin tưởng vận mệnh tồn tại hơn so với bất luận kẻ nào.
Trước mắt phải có ngọn núi, mới có thể bay qua ngọn núi này.
Có con sông cuộn sóng chập chùng, mới có thể lướt qua con sông này.
Có mục tiêu, mới có thể đi tới mục tiêu.
Nhất định phải có vận mệnh, hắn mới có thể thay đổi vận mệnh.
Vương Chi Sách ở trên bút ký từng nói: không có vận mệnh.
Bốn chữ này có thể nói là kinh thiên động địa, nhưng đối với hắn mà nói, lại là một phiến tân thiên địa khác.
Cách nhìn của hắn không giống cách nhìn của Vương Chi Sách, hắn muốn thấy rõ vận mệnh của mình, sau đó thay đổi nó.
Nếu như nói vận mệnh làm cho hắn ở trong kinh đô gặp phải nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, cuối cùng mang hắn vào Chu viên. Như vậy ở Chu viên, sẽ có vận mệnh đang chờ hắn? Hoàng Chỉ tán cảm giác được kiếm ý, mang theo hắn tới chỗ này, trong đó khẳng định cất giấu thâm ý nào đó. Nếu như muốn rời khỏi Chu viên, có phải đồng nghĩa chính mình cần phải tìm được đạo kiếm ý kia?
Đạo kiếm ý kia ở trong kiếm trì ư? Kiếm trì ở nơi đâu? Đi qua thông đạo dài dòng, đi tới ngoài lăng, hắn đứng trên đài cao, tay trái vịn sau thắt lưng, tay phải nắm lấy Hoàng Chỉ tán, nhìn về thảo nguyên trước mắt.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời phương xa đã đi tới vị trí cố định mỗi đêm —— ngoài rìa thảo nguyên, phía trên đường chân trời. Thảo nguyên mênh mông bát ngát, ở dưới ánh sáng hoàng hôn, phảng phất như đang thiêu đốt, bến nước núp trong thảo nguyên giống như vô số mặt gương soi nho nhỏ, chiếu rọi bộ dáng của thiên không, phía sau hắn là lăng mộ của Chu Độc Phu.
Nếu như lúc này chứng kiến cảnh này , là vị tài tử thương xuân buồn thu, đại khái có thể cảm nhận được càng nhiều cảm giác bi thương, cảm khái hết thảy sự vật trên thế gian cũng không thắng nổi thời gian, nhưng hắn không như vậy.
Mặt trời còn lơ lửng ngoài rìa thảo nguyên xa xôi, bốn phía lăng mộ bỗng nhiên mưa xuống .
Hắn giơ Hoàng Chỉ tán lên.
Ba ba ba ba , hạt mưa rơi vào trên mặt tán, biến thành vô số bọt nước, càng không ngừng bắn ra, sau đó rơi xuống.
Hắn phóng ra thần thức, thông qua chuôi tán lan tỏa, cho đến mặt tán, cuối cùng giống như bọt nước bắn ra, rời đi, hướng thảo nguyên bốn phía lăng mộ tản đi.
Hắn đã học thuộc Đạo Tàng, tin chắc đạo kiếm ý kia không thể nào sinh ra ý thức, nếu không có ý thức, như vậy không thể nào chủ động thay đổi trạng thái của mình. Thời điểm ban đầu, hắn có thể cảm ứng được nó bên hàn đàm, là bởi vì kiếm ý vốn vẫn tồn tại, đang đợi bị phát hiện, như vậy hiện tại kiếm ý sẽ không biến mất, cũng không thể chủ động biến mất.
Một vật nếu như không phải chủ động biến mất, nhưng không cách nào tìm được, khẳng định đã bị người ta ẩn giấu đi rồi.
Trần Trường Sinh đứng ở trong mưa, hướng thảo nguyên tản ra thần thức, tìm kiếm mục tiêu của mình, đồng thời bắt đầu suy nghĩ những biến hóa phát sinh khi mình đi tới lăng mộ —— thời khắc Từ Hữu Dung thấy lăng mộ, đạo kiếm ý kia lập tức biến mất . Lúc ấy hắn cho rằng kiếm ý hoàn thành sứ mạng dẫn dắt Hoàng Chỉ tán tới đây , cho nên biến mất, hiện tại hắn tỉnh táo lại đánh giá suy luận trước đó, tự nhiên xác định cũng không phải là như thế —— đạo kiếm ý kia, hẳn là bị “người” khác ẩn giấu rồi.
“Người” kia chính là lăng mộ.
Hắn quay đầu lại nhìn về lăng mộ phía sau.
Lăng mộ do hòn đá khổng lồ xếp thành, càng lên càng cao, cao bất khả tư nghị.
Hắn đứng ở chính giữa lăng mộ, lăng mộ trong mắt lại càng cao , dường như muốn đâm vào tầng mây trong bầu trời.
Tầm mắt của hắn từ đỉnh lăng mộ, rơi vào trên tầng mây xám xịt, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, chỗ sâu mơ hồ có tia chớp thỉnh thoảng sáng lên, lộ ra vẻ phá lệ kinh khủng. Mặc dù cách mấy ngàn trượng, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, đạo cường đại khí tức trong mây đủ để hủy thiên diệt địa —— lăng mộ là trọng tâm của Chu viên, đạo khí tức này hằn là Chu viên quy tắc biểu hiện ra.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, cự thạch trên lăng mộ đều bị ướt nhẹp, mỗi bậc đá có vô số dòng nước tinh tế chảy xuống, nếu có người từ ngoài lăng mộ nhìn sang, nhất định sẽ cảm thấy bức họa này rất tráng quan, có một loại mỹ lệ kinh tâm động phách, nhưng hắn đứng ở trong lăng mộ, chỉ có thể cảm thấy kinh tâm động phách, tự nhiên không cảm giác thấy đẹp đẽ gì.
“Nếu có thời gian, hẳn là rời khỏi phạm vi lăng mộ uy áp, xem xem đạo kiếm ý kia có thể xuất hiện lần nữa hay không.”
Hắn lặng yên suy nghĩ, sau đó mơ hồ nghe được có người đang gọi mình, nắm Hoàng Chỉ tán, lần nữa đi vào trong lăng mộ.
Từ Hữu Dung đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng nhìn tựa như đã tốt hơn, khôi phục chút ít tinh thần.
Hắn hỏi: “Ngươi đang gọi ta ư?”
Ngoài lăng mộ mưa quá lớn, mặc dù có tán, hắn vẫn bị ướt, nhìn có chút chật vật.
Từ Hữu Dung không trêu hắn, lắc đầu, nhẹ nói nói: “Ngươi nghe lầm.”
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đại khái lo lắng thương thế của nàng quá mức, thật sự đã nghe nhầm.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, hai tay dưới tấm vải khẽ nắm chặt.
Lúc trước khi nàng tỉnh lai, thấy hắn không ở bên cạnh, bốn phía một phiến u ám, nàng lại có chút sợ, chính xác hơn là hoảng hốt.
Từ khi huyết mạch thức tỉnh tới nay, nàng chưa từng hoảng hốt.
Nàng biết, chuyện này cùng với việc lệ thuộc vào hắn không hề liên quan, cùng những chuyện khác cũng không liên quan.
Đây là biểu hiện ý chí sa sút, nàng càng ngày càng suy yếu, cho dù là đạo tâm sáng sủa cũng bắt đầu dần dần ảm đạm.
Đây là dấu hiệu tử vong.
Trần Trường Sinh ngồi xổm xuống bên người nàng, đưa tay bắt mạch, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó cười nói: “Được rồi, dược lực đang hòa tan, cho dù độc tố không được loại bỏ, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Nói dối quan trọng nhất là chín thật một giả.
Những lời này của hắn không có phần nào là thật.
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết nụ cười của mình rất giả hay không?”
Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, cười ha ha nói: “Nụ cười làm sao giả được?”
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: “Quả thật không phải là giả, là ngốc.”
Trần Trường Sinh có chút không vui, nói: “Ta không thích khẩu khí trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo của ngươi.”
“Ta sẽ chú ý … ít nhất là ở trước mặt của ngươi.” Từ Hữu Dung nói một câu nói mà hắn cũng không ngờ tới.
Trần Trường Sinh ngây người. Từ Hữu Dung cười cười, tiếp tục nói: “Nhưng ngươi mới vừa rồi cười như khóc vậy, quả thật rất ngốc, hơn nữa mọi người đều có thể nhìn ra rất giả .”
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì, cúi đầu, đưa tay đem vải rách kéo xuống phía dưới, thay nàng đem chân phủ kín.
“Thuốc không dùng được, có đúng không?”
Nàng nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt rất bình tĩnh, phảng phất không biết câu trả lời của hắn sẽ quyết định vận mệnh của mình.