Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 90: Phong lưu như mây tan, trong rừng có tiếng vọng

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Tương Vương chuẩn bị rời đi.

Từ Hữu Dung nói: “Vương gia xin dừng bước.”

Tương Vương dừng bước, nói với nàng: “Không biết có thánh dụ gì?”

Từ Hữu Dung nói: “Lúc còn bé đối với Vương gia đánh giá không cao, hôm nay nghĩ đến, đó là do ta kiến thức không đủ.”

Tương Vương bình tĩnh nói: “Thánh Nữ khen nhầm rồi, thẹn không dám nhận.”

Triều đình sử đoàn rời khỏi đỉnh núi, Vương Phá cũng không cần lưu lại nữa.

“Ta muốn tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, mọi người cố gắng bảo trọng.”

Hắn nói với Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.

Cường giả thần thánh lĩnh vực, đã hiểu thấu đáo thiên địa pháp lý, cho dù thua ở dưới tay cường giả cùng lĩnh vực, cũng rất khó bị giết chết.

Hôm nay hắn cùng với Biệt Dạng Hồng liên thủ, vì giết chết thanh y khách, không để cho đối phương bất cứ cơ hội nào, cũng phải trả một cái giá thật lớn.

Từ Hữu Dung nói: “Không bằng tĩnh dưỡng ở Nam Khê trai.”

“Hòe viện không xa, lại nói còn có một số việc chưa xong, không quấy rầy thêm nữa.”

Thời điểm Vương Phá nói những lời này, nhìn ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai một cái.

Mọi người có mặt đều biết ý tứ của hắn, Hoài Nhân thần tình lạnh nhạt không thay đổi, Hoài Thứ có chút tức giận, Hoài Bích lại là sắc mặt biến hóa.

Hoài Bích rất rõ ràng, chuyện chính mình hôm nay đã làm tất nhiên sẽ bị chỉ trích, vốn định cùng triều đình sử đoàn rời đi, không ngờ Tương Vương hẳn là không lên tiếng.

Hòe viện phó viện trưởng cùng Chung Hội các đệ tử tiến lên, sau khi cùng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung hành lễ, vây quanh Vương Phá đi tới dưới núi.

Tiếp theo rời đi chính là Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ.

Hai người đứng đầu thế gia lúc cùng Trần Trường Sinh Từ Hữu Dung cáo từ, vẻ mặt rất khiêm tốn, thái độ rất đoan chánh.

Mấy ngàn năm qua, những thế gia này lúc cần tỏ rõ lập trường chưa từng lựa chọn sai lầm.

Vô luận là giữa Lương Trần, hay là giữa Thái Tông Hoàng Đế cùng Sở Vương, hay hoặc giả là giữa Thiên Hải Thánh Hậu cùng hoàng tộc.

Trước hôm nay, bọn họ đương nhiên đứng về phía Đạo Tôn Thương Hành Chu cùng triều đình, nhưng hôm nay phát sinh những chuyện này, nói vậy mang đến ảnh hưởng nhất định đối với thái độ của bọn họ.

Đại lục cùng Đại Tây Châu hai bên hợp nhất, là một đại sự của Nhân tộc kế nam bắc hợp lưu, do Thương Hành Chu cùng triều đình toàn lực thôi động.

Nhưng mà, theo Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung kết hợp, chuyện này đã toàn bộ thành mây khói.

Âm mưu của Đại Tây Châu đã bại lộ, thanh y khách bỏ mình, nhưng ai cũng biết sau lưng âm mưu này nhất định là có bóng dáng của triều đình.

Nếu không Biệt Dạng Hồng trước khi rời đi, sẽ không lưu lại một câu nói tràn đầy sát ý như vậy.

Bao gồm cả chuyện ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai bỗng nhiên trở về, cường lực thôi động hợp trai, cũng tất nhiên cùng triều đình có liên quan.

Bây giờ nhìn lại, ở trong hai chuyện này, triều đình đều thất bại.

Chuyện này tất nhiên sẽ dao động ý nghĩ của các thế gia.

Đường gia nếu quả thật như trong truyền thuyết quyết ý sau này giữ vững trung lập, bọn họ cũng muốn chờ đợi diễn biến phát triển mới lựa chọn.

“Ta đi đưa tiễn hai vị trưởng bối.”

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh một cái, sau đó nở nụ cười dìu lấy Mộc Chá gia lão thái quân đi tới liễn giá, cũng không còn quên cùng Ngô gia gia chủ hàn huyên mấy câu chuyện phiếm, tỷ như tiểu cô nãi nãi hiện tại thân thể như thế nào, Mai biểu tỷ vẫn là như khi còn bé mùa hè giảm cân, khí trời nóng lên sẽ không thích ăn bất cứ món gì chứ?

Sau đó người tu đạo các tông phái sơn môn vội vàng đi lên, hành lễ với Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, sau đó cáo từ.

Hôm nay mọi người tới Thánh Nữ phong là để xem lễ Nam Khê trai hợp trai, nhưng lúc này còn có ai dám nhắc lại lời này?

Ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai vẻ mặt có chút trầm ngưng, nhất là Hoài Bích sắc mặt âm trầm chí cực, vô cùng khó coi.

Từ lúc phá bích xuất quan, rơi vào nhai bình cho đến bây giờ, Từ Hữu Dung không nói với các nàng một câu nói nào, thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn.

Cuối cùng cáo từ chính là đoàn đệ tử Ly Sơn kiếm tông, Cẩu Hàn Thực thi lễ một cái với Từ Hữu Dung, nói: “Vốn nên lưu lại xem xem có chuyện gì giúp được hay không, nhưng… có thể sư huynh đã tới, để ổn thỏa, ta còn muốn đi tìm hắn trước.”

Biệt Dạng Hồng nếu lúc lên núi đã nhận được Thu Sơn Quân truyền tin, vậy hôm nay dĩ nhiên Thu Sơn Quân đã tới.

Về phần vì sao hắn thủy chung không hiện thân, mỗi người có suy đoán khác nhau, nhưng nghĩ đến hẳn là có liên quan tới Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh.

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, nói với Cẩu Hàn Thực: “Sư huynh đi đường cẩn thận, gặp hắn, thay ta nói tiếng cám ơn.”

Cẩu Hàn Thực nói: “Sư huynh không chắc muốn nghe tiếng tạ ơn này.”

Từ Hữu Dung nói: “Vậy thì hỏi xem hắn vì sao không đến gặp ta.”

Lúc nói những lời này, nàng không nhìn Trần Trường Sinh.

Diệp Tiểu Liên các thiếu nữ Nam Khê trai lại là trong vô thức nhìn về Trần Trường Sinh, có chút khẩn trương.

Ở trong suy nghĩ của các nàng, ngay trước mặt Giáo Hoàng Bệ Hạ, Thánh Nữ làm sao có thể nói như vậy chứ?

Trần Trường Sinh không chú ý tới những ánh mắt này, hắn đang nói chuyện cùng Chiết Tụ dưới tàng cây.

Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, vẻ mặt Trần Trường Sinh có chút ngưng trọng, Chiết Tụ lại là trầm mặc không nói.

Cẩu Hàn Thực vốn muốn cùng bọn hắn cáo từ, nhìn hình tượng này như có điều suy nghĩ, không tiến lên, mang theo Ly Sơn kiếm tông đệ tử hướng dưới nhai bình đi tới.

Triều đình sử đoàn đã rời đi, người tu đạo đến từ các tông phái sơn môn cùng thế gia cũng đã rút đi, trên con đường bằng đá rất an tĩnh, trong núi rừng có chút lành lạnh không nghe được bất cứ thanh âm gì, nghĩ đến chim chóc cùng tẩu thú sống trong rừng cũng đã bị mấy trận chiến đấu kinh thiên động địa lúc trước hù dọa đi.

Ly Sơn kiếm tông đệ tử đi tới dưới chân núi, vừa đi vừa nghị luận những chuyện phát sinh hôm nay, nói cực kỳ nhiệt liệt.

“Ai có thể ngờ được thế cục biến hóa nhanh như vậy, ta nghe sư huynh nói, đang chuẩn bị cầm kiếm chém giết một phen, ai biết ngay cả kiếm cũng không kịp rút ra chứ.”

Bạch Thái nghĩ tới những hình ảnh kinh tâm động phách kia, hưng phấn nói: “Năm vị cường giả thần thánh lĩnh vực, tự mình tham chiến có bốn người, hung nhân như Bạch Hổ thần tướng, lại chết như vậy, sau khi trở về nhất định phải đem những chuyện này nói cho tiểu sư muội nghe, nếu nàng biết rằng xuất thủ cuối cùng chính là Chiết Tụ, khẳng định thật cao hứng.”

Cẩu Hàn Thực cười cười, không nói gì.

Bạch Thái nói tiếp: “Trần Trường Sinh quả nhiên lợi hại, Từ sư muội… Thánh Nữ cũng lợi hại, Hợp Kiếm thuật của hai người càng lợi hại hơn, nhưng lợi hại nhất vẫn là đại sư huynh, hôm nay nếu như không phải là hắn, âm mưu của Đại Tây Châu làm sao có thể dễ dàng bị bóc trần như thế, làm sao Biệt Dạng Hồng tiền bối cùng Vương Phá có thể trực tiếp thiết lập ván cục giết chết thanh y khách?”

Trong suy nghĩ của hắn, đại sư huynh hôm nay từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện mới là người trọng yếu nhất, lúc nói chuyện vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Nghe lời này, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông rối rít gật đầu đồng ý, nói nếu như không có đại sư huynh, hôm nay Trần Trường Sinh căn bản không có cách nào phá vỡ cục diện, cho dù hắn có Vương Phá tương trợ, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết, cho dù đệ tử Ly Sơn kiếm tông ta rút kiếm tương trợ, có thể không chết, nhưng kết cục không khỏi cũng sẽ có chút chật vật.

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo rồi lại lộ vẻ vô cùng chây lười, từ sơn lâm thâm xử truyền tới.

“Những lời nói nhảm này từ đâu mà tới.”

Bạch Thái nghe vậy vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng, đang muốn tìm ra đối phương chất vấn một phen, đột nhiên cảm giác được thanh âm này rất quen thuộc, vẻ mặt lại biến đổi.

Chọn tập
Bình luận