( Đường lão thái gia kiêng kỵ bốn cái rưỡi viết thiếu mất một cái, còn nữa, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung ở Chu viên vơ vét nhiều tài phú như vậy, cũng đi nơi nào? Thật sự là ta quên mất… Ta đối với những chuyện này thật không đủ nhạy cảm, nhận sai, sau này sẽ cẩn thận hơn, mấy ngày nữa thời điểm Từ Hữu Dung về kinh đô, ta sẽ bổ sung, tin tưởng sẽ đặc biệt xinh đẹp.)
…
…
Thanh Lại ty nha môn ở trong ngõ Bắc Binh Mã Ti.
Nói là ngõ, nhưng thật ra là một con đường rất rộng, có thể để cho hai chiếc xe ngựa đi song song.
Lúc này, trong ngõ cũng có hai chiếc xe ngựa, một trước một sau ngừng lại, trong xe đã không có người, phía ngoài ngõ lại có không ít người, hơn nữa theo tin tức truyền đi, tin tưởng sau đó sẽ có nhiều người xuất hiện hơn.
Phía ngoài ngõ những người kia đều là tai mắt của các thế lực trong kinh đô, bọn họ chỉ dám ở đầu ngõ nhìn tòa phủ đệ xa xa này, không dám nhích tới gần.
Tòa phủ đệ này nhìn rất bình thường, không có cảm giác âm trầm, nhưng dưới thềm đá căn bản không có một ai đi qua.
Trần Trường Sinh đứng ở trước cửa phủ đệ, lấy ra danh thiếp đưa tới trong tay một gã quan viên, vẻ mặt cùng động tác lộ vẻ có chút gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa danh thiếp của mình chính thức bái phỏng.
Hắn trước kia chưa từng làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Dĩ nhiên, nguyên nhân khẩn trương căn bản hay là bởi vì bản thân tòa phủ đệ này, đừng nói là hắn, Hiên Viên Phá hô hấp cũng rất trầm trọng , ngay cả Đường Tam Thập Lục bình thời không sợ trời không sợ đất, lúc này cũng biểu hiện vô cùng trầm mặc —— trên thực tế, khi xe ngựa đi qua đường Thạch Phường Tử, quẹo vào Bắc Binh Mã Ti chính hạng, xác nhận mục đích của Trần Trường Sinh chuyến này, hắn đã không mở miệng nói chuyện nhiều nữa.
Tòa phủ đệ này chính là Thanh Lại ty nha môn, cũng là trụ sở của Chu Thông, cũng chính là Chu ngục trong truyền thuyết.
Đối với rất nhiều người mà nói, nhất là đối với thần dân Đại Chu triều mà nói, tòa phủ đệ này là địa phương âm sâm đáng sợ nhất toàn bộ đại lục, thậm chí so với Tuyết Lão thành nơi Ma vực còn đáng sợ hơn.
Bởi vì Tuyết Lão thành quá xa, nhưng Chu ngục ngay ở bên người.
Tòa phủ đệ này sở dĩ âm sâm đáng sợ, dĩ nhiên cũng là bởi vì vị đại nhân vật ở bên trong .
Tên của Chu Thông, có thể làm trẻ con nín khóc, đó cũng không phải thủ pháp hình dung nào đó trên văn học, mà là chuyện thực sự từng xảy ra.
Trừ lần đó ra, còn có quá rất nhiều chuyện tương tự. Tương truyền mấy chục năm trước, công tử của Lễ bộ Thượng thư đương triều, ở trong tòa thanh lâu nào đó uống nhiều rượu, cưỡng ép một vị thiếu nữ trong sạch nào đó qua đêm, đang sắp sửa thành công, bỗng nhiên nghe có người ở ngoài cửa quát lên Chu Thông tới, vị công tử nhà Thượng thư kia lại bị dọa cho sợ tới mức tỉnh rượu, sau đó cũng đã không dám làm gì nữa.
Dĩ nhiên, điều này cũng không đại biểu Chu Thông là một người tốt nguyện ý giúp giúp dân chúng kinh đô giáo dục hài tử nhà mình, nguyện ý cứu vớt phụ nữ gặp rủi ro, chuyện này chỉ có thể nói rõ ở trong lòng mọi người, tên của hắn đã kinh khủng đến trình độ nào.
Thế nhân đều biết, Chu Thông là một ác quan thủ đoạn bạo ngược, là một tiểu nhân âm hiểm tà ác, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội cùng các quan viên ngay thẳng.
Nếu như nói, Tô Ly bởi vì năm đó đã giết quá nhiều người, cho nên trở thành đối tượng rất nhiều người muốn giết chết. Như vậy, tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn giết chết Chu Thông, cho dù là quan viên cùng trận doanh với hắn, có đôi khi, cũng hận vì hắn không chết mau hơn một chút. Thậm chí có lúc, có ít người sẽ cảm thấy, ông trời để cho người như Chu Thông xuất hiện, là một loại trừng phạt đối với nhân gian .
Dựa theo sự phát triển của các câu chuyện bình thường, người như Chu Thông nhiều nhất chỉ có thể đắc ý nhất thời, sớm nên bị anh chủ lăng trì xử tử, hoặc là bị thế ngoại cao nhân hóa thành một đạo khói xanh, nhưng hắn không như thế.
Bởi vì hắn là đại thần địa vị cực cao của Đại Chu triều, có vô số quân sĩ cao thủ bảo vệ, hơn nữa bản thân hắn chính là cường giả Tụ Tinh cảnh, mấu chốt nhất chính là, hắn là con chó mà Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất .
Thế gian có vô số người phản đối Thiên Hải Thánh Hậu chấp chính, trong đó có chừng bảy thành là bởi vì nàng là nữ tử, còn lại ba thành trên căn bản cũng là bởi vì Chu Thông làm quá nhiều chuyện ác. Bởi vì không có ai là kẻ ngu, cho dù dân chúng ngu si hơn nữa, sau nhiều năm như vậy, cũng có thể nhìn ra được, Chu Thông bạo ngược tà ác, thật ra thì chính là sự thể hiện ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương thống trị đại lục, thực tế thời gian đã hơn hai trăm năm, thủ đoạn chấp chính có thể nói hoàn mỹ, nhưng vẫn có vô số người phản đối.
Nàng rất rõ ràng, thân là quân vương, không thể một mực nhẹ nhàng, cho nên nàng cần một con chó dữ, cần một thanh đao sắc, đi cắn xé, đi chém những người phản đối mình ở trong bóng tối.
Hướng tầng thứ càng sâu xem xét, nàng cần một người, tới thực hiện ý niệm ác của mình.
Người này chính là Chu Thông.
Hắn phù hợp hoàn mỹ với yêu cầu của Thánh Hậu nương nương.
Hắn không có bất kỳ ám ảnh tuổi thơ, không có bất kỳ dây dưa ích lợi, không có bất kỳ bất đắc dĩ, hắn thích ở dưới danh nghĩa Đại Chu luật pháp giam cầm người, làm nhục người.
Từ trên ý nghĩa này mà nói, Chu Thông thật ra là một người rất thuần túy .
Hắn chính là một ác nhân thuần túy.
…
…
Trần Trường Sinh hôm nay đến Thanh Lại ty nha môn, chính là muốn gặp Chu Thông.
Từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, hắn đã nghe quá nhiều chuyện về Chu Thông, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cho đến nắm vật để trong tay áo, mới khá hơn một chút.
Được quan viên Thanh Lại ty mang theo đi vào trong phủ, hắn không nghĩ tới, tòa phủ đệ trong truyền thuyết vô cùng âm sâm đáng sợ lại thanh u xinh đẹp như thế.
Bọn họ được dẫn tới một tòa viện chỗ sâu nhất .
Viện không lớn, trồng hai cây hải đường, có vẻ tuổi của cây đã cao, cành đã lướt qua tường viện, phía trên còn vương chút ít hoa chưa tàn màu phấn.
Hiên Viên Phá quay đầu, có chút khẩn trương đánh giá bốn phía.
Đường Tam Thập Lục khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh đang nhớ lại lúc trước dọc đường đi nhìn qua kiến trúc cùng hoàn cảnh, cố gắng suy tính vị trí Chiết Tụ bị giam.
Hắn cảnh giới bây giờ là Thông U đỉnh phong, đặt tại tông môn đại phái bình thường trong thế gian, đã có thể coi là cao thủ, mặc dù cùng thiên địa vẫn chưa có sự hỗ cảm, nhưng cũng đã có chút ít năng lực trực giác phương diện này, nhất là đi theo Tô Ly học tập Tuệ Kiếm. Nhưng tòa phủ đệ nhìn như bình thường này, rõ ràng có trận pháp vượt xa cảnh giới của hắn, đừng bảo là tìm được vị trí Chiết Tụ bị giam, càng hồi tưởng, hắn lại phát hiện mình ngay cả đường đi vào, đều đã quên không ít.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thông U vượt biên thắng Tụ Tinh, mười năm qua đây là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ khiếp sợ toàn bộ đại lục, ngươi lúc này đang hăng hái, kiếm ý đang bao la hùng vĩ, lái xe thẳng vào Bắc Binh Mã Ti chính hạng, từ binh pháp mà nói, rất không tệ, đan kỵ sấm quan chẳng phải là hành quân bày trận hay sao? Chỉ là ta chưa từng nghe nói ngươi am hiểu những thứ này, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tô Ly ở trên đường dạy ngươi.”
Thanh âm kia rất bình tĩnh, rất tầm thường, nhưng không biết tại sao, nghe thanh âm của người này, trước mắt Trần Trường Sinh ba người phảng phất thấy được một cái biển máu.
Trong biển máu, có vô số phụ nữ trẻ em đang tuyệt vọng khóc la, dần dần trầm luân.
Trần Trường Sinh biết đây là ảo cảnh, cũng không khẩn trương, mặc dù không rõ đối phương muốn làm ra hình ảnh như vậy cho mình nhìn làm gì.
Thần thức khẽ động, như một luồng gió mát, hắn tỉnh lại, nhìn trong tiểu viện bỗng nhiên xuất hiện một trung niên nam tử.
Trung niên nam tử tự nhiên chính là Chu Thông.
Hắn sắc mặt tái nhợt, phảng phất nhiều năm không thấy ánh mặt trời, ánh mắt yên tĩnh, tựa như tiên sinh dạy học trong thôn, đôi môi vô cùng mỏng, lộ ra vẻ phá lệ lãnh khốc.
Hắn mặc quan bào, nhưng không có một tia quan uy, chỉ có mùi máu nồng đậm .
( Đường lão thái gia kiêng kỵ bốn cái rưỡi viết thiếu mất một cái, còn nữa, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung ở Chu viên vơ vét nhiều tài phú như vậy, cũng đi nơi nào? Thật sự là ta quên mất… Ta đối với những chuyện này thật không đủ nhạy cảm, nhận sai, sau này sẽ cẩn thận hơn, mấy ngày nữa thời điểm Từ Hữu Dung về kinh đô, ta sẽ bổ sung, tin tưởng sẽ đặc biệt xinh đẹp.)
…
…
Thanh Lại ty nha môn ở trong ngõ Bắc Binh Mã Ti.
Nói là ngõ, nhưng thật ra là một con đường rất rộng, có thể để cho hai chiếc xe ngựa đi song song.
Lúc này, trong ngõ cũng có hai chiếc xe ngựa, một trước một sau ngừng lại, trong xe đã không có người, phía ngoài ngõ lại có không ít người, hơn nữa theo tin tức truyền đi, tin tưởng sau đó sẽ có nhiều người xuất hiện hơn.
Phía ngoài ngõ những người kia đều là tai mắt của các thế lực trong kinh đô, bọn họ chỉ dám ở đầu ngõ nhìn tòa phủ đệ xa xa này, không dám nhích tới gần.
Tòa phủ đệ này nhìn rất bình thường, không có cảm giác âm trầm, nhưng dưới thềm đá căn bản không có một ai đi qua.
Trần Trường Sinh đứng ở trước cửa phủ đệ, lấy ra danh thiếp đưa tới trong tay một gã quan viên, vẻ mặt cùng động tác lộ vẻ có chút gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa danh thiếp của mình chính thức bái phỏng.
Hắn trước kia chưa từng làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Dĩ nhiên, nguyên nhân khẩn trương căn bản hay là bởi vì bản thân tòa phủ đệ này, đừng nói là hắn, Hiên Viên Phá hô hấp cũng rất trầm trọng , ngay cả Đường Tam Thập Lục bình thời không sợ trời không sợ đất, lúc này cũng biểu hiện vô cùng trầm mặc —— trên thực tế, khi xe ngựa đi qua đường Thạch Phường Tử, quẹo vào Bắc Binh Mã Ti chính hạng, xác nhận mục đích của Trần Trường Sinh chuyến này, hắn đã không mở miệng nói chuyện nhiều nữa.
Tòa phủ đệ này chính là Thanh Lại ty nha môn, cũng là trụ sở của Chu Thông, cũng chính là Chu ngục trong truyền thuyết.
Đối với rất nhiều người mà nói, nhất là đối với thần dân Đại Chu triều mà nói, tòa phủ đệ này là địa phương âm sâm đáng sợ nhất toàn bộ đại lục, thậm chí so với Tuyết Lão thành nơi Ma vực còn đáng sợ hơn.
Bởi vì Tuyết Lão thành quá xa, nhưng Chu ngục ngay ở bên người.
Tòa phủ đệ này sở dĩ âm sâm đáng sợ, dĩ nhiên cũng là bởi vì vị đại nhân vật ở bên trong .
Tên của Chu Thông, có thể làm trẻ con nín khóc, đó cũng không phải thủ pháp hình dung nào đó trên văn học, mà là chuyện thực sự từng xảy ra.
Trừ lần đó ra, còn có quá rất nhiều chuyện tương tự. Tương truyền mấy chục năm trước, công tử của Lễ bộ Thượng thư đương triều, ở trong tòa thanh lâu nào đó uống nhiều rượu, cưỡng ép một vị thiếu nữ trong sạch nào đó qua đêm, đang sắp sửa thành công, bỗng nhiên nghe có người ở ngoài cửa quát lên Chu Thông tới, vị công tử nhà Thượng thư kia lại bị dọa cho sợ tới mức tỉnh rượu, sau đó cũng đã không dám làm gì nữa.
Dĩ nhiên, điều này cũng không đại biểu Chu Thông là một người tốt nguyện ý giúp giúp dân chúng kinh đô giáo dục hài tử nhà mình, nguyện ý cứu vớt phụ nữ gặp rủi ro, chuyện này chỉ có thể nói rõ ở trong lòng mọi người, tên của hắn đã kinh khủng đến trình độ nào.
Thế nhân đều biết, Chu Thông là một ác quan thủ đoạn bạo ngược, là một tiểu nhân âm hiểm tà ác, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội cùng các quan viên ngay thẳng.
Nếu như nói, Tô Ly bởi vì năm đó đã giết quá nhiều người, cho nên trở thành đối tượng rất nhiều người muốn giết chết. Như vậy, tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn giết chết Chu Thông, cho dù là quan viên cùng trận doanh với hắn, có đôi khi, cũng hận vì hắn không chết mau hơn một chút. Thậm chí có lúc, có ít người sẽ cảm thấy, ông trời để cho người như Chu Thông xuất hiện, là một loại trừng phạt đối với nhân gian .
Dựa theo sự phát triển của các câu chuyện bình thường, người như Chu Thông nhiều nhất chỉ có thể đắc ý nhất thời, sớm nên bị anh chủ lăng trì xử tử, hoặc là bị thế ngoại cao nhân hóa thành một đạo khói xanh, nhưng hắn không như thế.
Bởi vì hắn là đại thần địa vị cực cao của Đại Chu triều, có vô số quân sĩ cao thủ bảo vệ, hơn nữa bản thân hắn chính là cường giả Tụ Tinh cảnh, mấu chốt nhất chính là, hắn là con chó mà Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất .
Thế gian có vô số người phản đối Thiên Hải Thánh Hậu chấp chính, trong đó có chừng bảy thành là bởi vì nàng là nữ tử, còn lại ba thành trên căn bản cũng là bởi vì Chu Thông làm quá nhiều chuyện ác. Bởi vì không có ai là kẻ ngu, cho dù dân chúng ngu si hơn nữa, sau nhiều năm như vậy, cũng có thể nhìn ra được, Chu Thông bạo ngược tà ác, thật ra thì chính là sự thể hiện ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương thống trị đại lục, thực tế thời gian đã hơn hai trăm năm, thủ đoạn chấp chính có thể nói hoàn mỹ, nhưng vẫn có vô số người phản đối.
Nàng rất rõ ràng, thân là quân vương, không thể một mực nhẹ nhàng, cho nên nàng cần một con chó dữ, cần một thanh đao sắc, đi cắn xé, đi chém những người phản đối mình ở trong bóng tối.
Hướng tầng thứ càng sâu xem xét, nàng cần một người, tới thực hiện ý niệm ác của mình.
Người này chính là Chu Thông.
Hắn phù hợp hoàn mỹ với yêu cầu của Thánh Hậu nương nương.
Hắn không có bất kỳ ám ảnh tuổi thơ, không có bất kỳ dây dưa ích lợi, không có bất kỳ bất đắc dĩ, hắn thích ở dưới danh nghĩa Đại Chu luật pháp giam cầm người, làm nhục người.
Từ trên ý nghĩa này mà nói, Chu Thông thật ra là một người rất thuần túy .
Hắn chính là một ác nhân thuần túy.
…
…
Trần Trường Sinh hôm nay đến Thanh Lại ty nha môn, chính là muốn gặp Chu Thông.
Từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, hắn đã nghe quá nhiều chuyện về Chu Thông, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cho đến nắm vật để trong tay áo, mới khá hơn một chút.
Được quan viên Thanh Lại ty mang theo đi vào trong phủ, hắn không nghĩ tới, tòa phủ đệ trong truyền thuyết vô cùng âm sâm đáng sợ lại thanh u xinh đẹp như thế.
Bọn họ được dẫn tới một tòa viện chỗ sâu nhất .
Viện không lớn, trồng hai cây hải đường, có vẻ tuổi của cây đã cao, cành đã lướt qua tường viện, phía trên còn vương chút ít hoa chưa tàn màu phấn.
Hiên Viên Phá quay đầu, có chút khẩn trương đánh giá bốn phía.
Đường Tam Thập Lục khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh đang nhớ lại lúc trước dọc đường đi nhìn qua kiến trúc cùng hoàn cảnh, cố gắng suy tính vị trí Chiết Tụ bị giam.
Hắn cảnh giới bây giờ là Thông U đỉnh phong, đặt tại tông môn đại phái bình thường trong thế gian, đã có thể coi là cao thủ, mặc dù cùng thiên địa vẫn chưa có sự hỗ cảm, nhưng cũng đã có chút ít năng lực trực giác phương diện này, nhất là đi theo Tô Ly học tập Tuệ Kiếm. Nhưng tòa phủ đệ nhìn như bình thường này, rõ ràng có trận pháp vượt xa cảnh giới của hắn, đừng bảo là tìm được vị trí Chiết Tụ bị giam, càng hồi tưởng, hắn lại phát hiện mình ngay cả đường đi vào, đều đã quên không ít.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thông U vượt biên thắng Tụ Tinh, mười năm qua đây là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ khiếp sợ toàn bộ đại lục, ngươi lúc này đang hăng hái, kiếm ý đang bao la hùng vĩ, lái xe thẳng vào Bắc Binh Mã Ti chính hạng, từ binh pháp mà nói, rất không tệ, đan kỵ sấm quan chẳng phải là hành quân bày trận hay sao? Chỉ là ta chưa từng nghe nói ngươi am hiểu những thứ này, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tô Ly ở trên đường dạy ngươi.”
Thanh âm kia rất bình tĩnh, rất tầm thường, nhưng không biết tại sao, nghe thanh âm của người này, trước mắt Trần Trường Sinh ba người phảng phất thấy được một cái biển máu.
Trong biển máu, có vô số phụ nữ trẻ em đang tuyệt vọng khóc la, dần dần trầm luân.
Trần Trường Sinh biết đây là ảo cảnh, cũng không khẩn trương, mặc dù không rõ đối phương muốn làm ra hình ảnh như vậy cho mình nhìn làm gì.
Thần thức khẽ động, như một luồng gió mát, hắn tỉnh lại, nhìn trong tiểu viện bỗng nhiên xuất hiện một trung niên nam tử.
Trung niên nam tử tự nhiên chính là Chu Thông.
Hắn sắc mặt tái nhợt, phảng phất nhiều năm không thấy ánh mặt trời, ánh mắt yên tĩnh, tựa như tiên sinh dạy học trong thôn, đôi môi vô cùng mỏng, lộ ra vẻ phá lệ lãnh khốc.
Hắn mặc quan bào, nhưng không có một tia quan uy, chỉ có mùi máu nồng đậm .