Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 155: Còn có thể ăn cơm hay không

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Thần hồn của Thiên Hải Thánh Hậu ở cách xa vạn dặm, đạo pháp ở bên trong thành Lạc Dương, thân thì đang trong lôi vân, lấy một địch ba, ba vị Thánh Nhân.

Ở lại đỉnh Thiên Thư lăng, là bản thể của nàng.

Cho dù nàng là người mạnh nhất thế gian, tin tưởng đồng thời nghênh chiến ba vị Thánh Nhân , nàng cũng không có cách nào phân ra dư lực đi đối phó với những địch nhân khác.

Nói một cách khác, lúc này nàng ở đỉnh Thiên Thư lăng, đang đứng ở giai đoạn không có phòng ngự, chỉ cần có người có thể tấn công đến thân thể của nàng, sẽ có thể có thương tổn tới nàng.

Tối nay, có rất nhiều cường giả đi tới Thiên Thư lăng.

Bọn họ chưa tiến vào thần thánh lĩnh vực, nếu lúc bình thời, căn bản không thể nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Thiên Hải Thánh Hậu, nhưng hiện tại bất đồng.

Dĩ nhiên, đầu tiên bọn họ cần vượt qua thần đạo, đi đến đỉnh Thiên Thư lăng.

Nhưng Hãn Thanh ngồi ở phía dưới thần đạo, giống như sáu trăm năm quá khứ.

Hãn Thanh rất già .

Hắn cùng với Tần Trọng, Vũ Cung là thần tướng cùng niên đại, hắn ở Thiên Thư lăng đã ngồi hơn sáu trăm năm, đầy người bụi bậm, tú tích loang lổ, liệu có thể còn có thể địch nổi những cường giả đương thời vây công hay không?

Đây là một vấn đề đáng giá suy tư, nhưng rất rõ ràng hắn không thèm nghĩ tới, bởi vì hắn đang dùng cơm.

Ớt xanh xào thịt khô, cũng đều đến từ khu vườn kia, hắn ăn an tĩnh, ăn nghiêm túc, không biết có đang nhớ lại hai năm trước, Tuần Mai đi tới trên thần đạo hay không.

Dựa theo lời hắn nói lúc trước, chính là Tuần Mai đêm đó xông thần đạo, cầu thấy chân thật, mới để cho hắn để xuống hết thảy, phá cảnh nhập thần thánh, như vậy, bữa cơm này chính là hồi ức lúc đó?

Không, phần hồi ức này còn rơi vào quá khứ xa xôi hơn, bởi vì gương mặt già nua lúc này có thêm vẻ cảm khái rất thâm trầm.

Cường giả trên thế gian tụ tập, hắn vẫn an tĩnh ăn cơm, thái độ không để ý này, đại biểu tuyệt đối tự tin hay là cái gì khác?

Hai năm trước, Tuần Mai đi lên thần đạo chịu chết , Mao Thu Vũ ở ngoài Thiên Thư lăng, hắn tận mắt nhìn sư đệ của mình chết đi, hắn không có bất kỳ tâm tình gì.

Vị thiếu nữ tên là Mục Tửu Thi kia thần sắc lại toát ra mấy phần tức giận, về phần ẩn giấu cao thủ của các thế gia tông phái từ trong bóng đêm xuất hiện, cũng bắt đầu phẫn nộ.

Khí tức các cường giả mang theo tức giận, tụ ở trước thần đạo.

Hãn Thanh không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng, lặng yên ăn cơm, tựa như thức ăn đã nguội, là những thứ trân quý nhất thế gian.

Con sông bên ngoài Thiên Thư lăng, tấm bia đá gãy thành mấy đoạn, tán loạn đầy đất.

Vô Cùng Bích đứng ở trong đống bia gãy, tâm tình oán độc trên mặt, dần dần biến thành cảnh giác cùng bất an, cuối cùng biến thành e ngại.

Tối nay Bát Phương Phong Vũ đi tới Thiên Thư lăng, Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách đã chết, Biệt Dạng Hồng trọng thương, chỉ có nàng còn bảo tồn đầy đủ chiến lực.

Lúc trước, bởi vì phu quân trọng thương, nàng quả thật tức giận tới cực điểm, muốn xuất thủ, cho dù Hãn Thanh biểu hiện cảnh giới thực lực sâu không lường được, nhưng dưới sự giúp đỡ của cường giả ở trong bóng đêm, nàng tin tưởng mình có thể đánh bại đối phương. Nhưng… vô luận tầm mắt của nàng oán độc lạnh giá như thế nào, Hãn Thanh cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Hãn Thanh lẳng lặng ăn cơm.

Thiết thương lặng yên đặt bên cạnh hắn.

Cho nên, nàng bắt đầu sợ.

“Đỡ ta .”

Biệt Dạng Hồng nằm ở giữa bia gãy, sắc mặt tái nhợt chí cực, khí tức cực kỳ yếu ớt , nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như lúc bình thường, có một loại lực lượng làm lòng người tin phục.

Hắn nhìn về đỉnh Thiên Thư lăng, tầm mắt rơi vào trên thân ảnh của Thiên Hải Thánh Hậu, mang theo vài phần khốn hoặc cùng thống khổ.

Ở tay áo Thiên Hải Thánh Hậu, có một cánh hoa màu đỏ, ở tay áo nàng, có mười mấy viên lưu tinh xuyên thành lỗ thủng.

Chiến đấu thảm thiết trong một tức kia, hắn là người trong cuộc, hắn rõ ràng đây là quà đáp lễ mà Quan Tinh Khách bỏ mình, chính mình trọng thương để lại cho Thiên Hải Thánh Hậu.

Hắn còn chú ý tới một vấn đề khác.

Vô Cùng Bích đỡ hắn lên, phất trần trong tay khẽ run, tựa như thanh âm của nàng: “Chúng ta đi thôi.”

“Tối nay nếu đã tới đây, ta không có ý muốn sống để rời đi.”

Biệt Dạng Hồng bình tĩnh nói, sau đó ngón tay khẽ run.

Dây nhỏ treo ở trên đầu ngón tay, khúc khích phá không, từ hổ khẩu xuyên qua, quấn quanh mấy vòng.

Hắn đã bị thương nặng, chính là ngay cả động tác nắm tay đều không thể làm ra, cho nên hắn đem ngón tay của mình buộc lại với nhau, trở thành một quả đấm.

Hắn một quyền đánh về phía lòng sông khô khốc.

Oanh một tiếng vang.

Quả đấm nhìn như có chút vô lực này, trực tiếp đem lòng sông đục thành một cái lỗ thủng to, sâu không thấy đáy, dưới đó mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách.

Hoàng liễn đồ đã động, sông cạn đá hiện, lúc này hoàng liễn đồ đã phá, trận ý đã qua, không còn năng lực duy trì hình ảnh trước mắt.

Tiếng nước chảy ào ào, vô số địa tuyền từ đáy sông xông ra, trong nháy mắt, một lần nữa che cả lòng sông, làm ướt giày của hắn cùng với Vô Cùng Bích.

Vô Cùng Bích biết hắn muốn làm gì, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, nhưng không dám nói lời ngăn cản.

Địa tuyền tuôn ra, mặt nước sông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dâng lên, kèm theo trời cao truyền đến tiếng sấm ánh chớp, hình ảnh lộ vẻ cực kỳ quỷ dị.

Một tiếng rít có chút tuyệt vọng phát ra từ trong miệng Vô Cùng Bích.

Nàng cùng Biệt Dạng Hồng đứng trên mặt nước, hai đạo khí tức lan tràn, trong nháy mắt đã bao phủ cả con sông.

Từ trên người nàng phát ra khí tức là tịch diệt, phảng phất sóng biếc không có bất kỳ sinh mệnh nào.

Từ trên người Biệt Dạng Hồng phát ra khí tức lại vô cùng thanh tân, phảng phất lực lượng có được vô cùng vô tận sinh mệnh.

Nước sông cuối cùng tràn qua đê đá, cũng tràn vào Thiên Thư lăng, chậm chạp nhưng không thể ngăn cản dũng mãnh lao tới thần đạo.

Theo dòng nước lưu động, dần có thanh diệp sinh ra, mấy tức thời gian, đã giăng đầy cả mặt nước, đó là một mảnh thủy liên vô biên vô hạn.

Ngay sau đó, ở trong biển sen màu xanh này, sinh ra vô số đóa hoa sen xinh đẹp.

Biển sen trong gió đêm rêu rao, hoa sen trong lôi điện chói mắt,

Tiếp thiên liên diệp, Vô Cùng Bích.

Ánh nhật hà hoa, Biệt Dạng Hồng. (1)

Thiên Thư lăng bao phủ trong nước.

Mao Thu Vũ đứng phía trước mặt nước, vẻ mặt túc mục, hai tay áo khiêu vũ mà lên.

Lưỡng tụ thanh phong (nghĩa đen là gió trong tay áo, nghĩa khác là thanh liêm liêm khiết), gắng sức mà làm, xuyên qua khắp chốn.

Lá sen không ngừng tung bay, hoa sen nhẹ nhàng rung động, điện quang chiếu sáng thế gian, ẩm thấp ngưng tụ thành hơi nước, tạo thành một hình ảnh mỹ lệ vô cùng hư ảo, tựa như tiên cảnh.

Tiên cảnh đi tới trước thần đạo.

Hãn Thanh còn đang dùng cơm, ăn cơm vô cùng nghiêm túc.

Ăn cơm chính là chuyện nhân gian, hắn đem Thiên Thư lăng đưa về phía nhân gian.

Biệt Dạng Hồng muốn hắn trở lại trong tiên cảnh không để ý tới thế sự, không còn lòng ngăn cản thế nhân đi lên thần đạo.

Đầy trời lá sen hoa sen, tấn công chính là đạo tâm của hắn.

Hãn Thanh lựa chọn như thế nào?

Rốt cục, hắn buông hộp cơm trong tay.

Không phải bởi vì hắn không cách nào ứng phó với khiêu chiến của Biệt Dạng Hồng, mà bởi vì cơm đã ăn xong rồi.

Hắn đưa tay cầm thiết thương, nhìn về sâu trong liên hải.

Biệt Dạng Hồng ở sâu trong liên hải, cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, cũng rất bình tĩnh.

Hắn muốn giết Thiên Hải, thế nhân đều muốn giết Thiên Hải, vì vậy đều muốn đi lên thần đạo.

Hắn lúc này đang thiêu đốt chân nguyên cùng cảnh giới của mình, mặc dù có thể chiến thắng Hãn Thanh, đại khái cũng không cách nào tiếp tục sống sót.

Hắn không thèm để ý, bởi vì hắn vốn muốn đến đây liều chết.

Con đường liều chết, chính là đạo của hắn, cũng là chánh đạo của hắn.

Đi theo đạo của mình, sẽ không lạc đường trong liên hải, cũng sẽ không lùi bước, hắn cả người đầy máu, ở trong bóng đêm cực kỳ rực rỡ, tựa như đóa hoa hồng bên trong biển lá xanh thẫm.

Nhưng hắn không xuất thủ, hắn đang chờ đợi thời cơ cuối cùng .

Chờ bên dòng suối sau Tây Trữ trấn miếu cũ, chờ ngôi đạo quan cũ nát ở Lạc Dương, chờ phiến mây đen trên bầu trời tan biến.

Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phiến mây đen.

Tất cả mọi người cũng đang nhìn về nơi đó.

Tiếng sấm không ngừng, điện quang tương liên, mây đen xoắn động, cuồng phong gào thét.

Nơi đó cũng không phải nhân gian.

Chú thích (1) : Hai câu thơ lấy trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương :

Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,

Phong quang bất dữ tứ thì đồng.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

Dịch thơ là :

Bát ngát Hồ Tây cảnh hạ trông

Mùa sen khác với mọi mùa không

Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt

Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng

Thần hồn của Thiên Hải Thánh Hậu ở cách xa vạn dặm, đạo pháp ở bên trong thành Lạc Dương, thân thì đang trong lôi vân, lấy một địch ba, ba vị Thánh Nhân.

Ở lại đỉnh Thiên Thư lăng, là bản thể của nàng.

Cho dù nàng là người mạnh nhất thế gian, tin tưởng đồng thời nghênh chiến ba vị Thánh Nhân , nàng cũng không có cách nào phân ra dư lực đi đối phó với những địch nhân khác.

Nói một cách khác, lúc này nàng ở đỉnh Thiên Thư lăng, đang đứng ở giai đoạn không có phòng ngự, chỉ cần có người có thể tấn công đến thân thể của nàng, sẽ có thể có thương tổn tới nàng.

Tối nay, có rất nhiều cường giả đi tới Thiên Thư lăng.

Bọn họ chưa tiến vào thần thánh lĩnh vực, nếu lúc bình thời, căn bản không thể nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Thiên Hải Thánh Hậu, nhưng hiện tại bất đồng.

Dĩ nhiên, đầu tiên bọn họ cần vượt qua thần đạo, đi đến đỉnh Thiên Thư lăng.

Nhưng Hãn Thanh ngồi ở phía dưới thần đạo, giống như sáu trăm năm quá khứ.

Hãn Thanh rất già .

Hắn cùng với Tần Trọng, Vũ Cung là thần tướng cùng niên đại, hắn ở Thiên Thư lăng đã ngồi hơn sáu trăm năm, đầy người bụi bậm, tú tích loang lổ, liệu có thể còn có thể địch nổi những cường giả đương thời vây công hay không?

Đây là một vấn đề đáng giá suy tư, nhưng rất rõ ràng hắn không thèm nghĩ tới, bởi vì hắn đang dùng cơm.

Ớt xanh xào thịt khô, cũng đều đến từ khu vườn kia, hắn ăn an tĩnh, ăn nghiêm túc, không biết có đang nhớ lại hai năm trước, Tuần Mai đi tới trên thần đạo hay không.

Dựa theo lời hắn nói lúc trước, chính là Tuần Mai đêm đó xông thần đạo, cầu thấy chân thật, mới để cho hắn để xuống hết thảy, phá cảnh nhập thần thánh, như vậy, bữa cơm này chính là hồi ức lúc đó?

Không, phần hồi ức này còn rơi vào quá khứ xa xôi hơn, bởi vì gương mặt già nua lúc này có thêm vẻ cảm khái rất thâm trầm.

Cường giả trên thế gian tụ tập, hắn vẫn an tĩnh ăn cơm, thái độ không để ý này, đại biểu tuyệt đối tự tin hay là cái gì khác?

Hai năm trước, Tuần Mai đi lên thần đạo chịu chết , Mao Thu Vũ ở ngoài Thiên Thư lăng, hắn tận mắt nhìn sư đệ của mình chết đi, hắn không có bất kỳ tâm tình gì.

Vị thiếu nữ tên là Mục Tửu Thi kia thần sắc lại toát ra mấy phần tức giận, về phần ẩn giấu cao thủ của các thế gia tông phái từ trong bóng đêm xuất hiện, cũng bắt đầu phẫn nộ.

Khí tức các cường giả mang theo tức giận, tụ ở trước thần đạo.

Hãn Thanh không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng, lặng yên ăn cơm, tựa như thức ăn đã nguội, là những thứ trân quý nhất thế gian.

Con sông bên ngoài Thiên Thư lăng, tấm bia đá gãy thành mấy đoạn, tán loạn đầy đất.

Vô Cùng Bích đứng ở trong đống bia gãy, tâm tình oán độc trên mặt, dần dần biến thành cảnh giác cùng bất an, cuối cùng biến thành e ngại.

Tối nay Bát Phương Phong Vũ đi tới Thiên Thư lăng, Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách đã chết, Biệt Dạng Hồng trọng thương, chỉ có nàng còn bảo tồn đầy đủ chiến lực.

Lúc trước, bởi vì phu quân trọng thương, nàng quả thật tức giận tới cực điểm, muốn xuất thủ, cho dù Hãn Thanh biểu hiện cảnh giới thực lực sâu không lường được, nhưng dưới sự giúp đỡ của cường giả ở trong bóng đêm, nàng tin tưởng mình có thể đánh bại đối phương. Nhưng… vô luận tầm mắt của nàng oán độc lạnh giá như thế nào, Hãn Thanh cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Hãn Thanh lẳng lặng ăn cơm.

Thiết thương lặng yên đặt bên cạnh hắn.

Cho nên, nàng bắt đầu sợ.

“Đỡ ta .”

Biệt Dạng Hồng nằm ở giữa bia gãy, sắc mặt tái nhợt chí cực, khí tức cực kỳ yếu ớt , nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như lúc bình thường, có một loại lực lượng làm lòng người tin phục.

Hắn nhìn về đỉnh Thiên Thư lăng, tầm mắt rơi vào trên thân ảnh của Thiên Hải Thánh Hậu, mang theo vài phần khốn hoặc cùng thống khổ.

Ở tay áo Thiên Hải Thánh Hậu, có một cánh hoa màu đỏ, ở tay áo nàng, có mười mấy viên lưu tinh xuyên thành lỗ thủng.

Chiến đấu thảm thiết trong một tức kia, hắn là người trong cuộc, hắn rõ ràng đây là quà đáp lễ mà Quan Tinh Khách bỏ mình, chính mình trọng thương để lại cho Thiên Hải Thánh Hậu.

Hắn còn chú ý tới một vấn đề khác.

Vô Cùng Bích đỡ hắn lên, phất trần trong tay khẽ run, tựa như thanh âm của nàng: “Chúng ta đi thôi.”

“Tối nay nếu đã tới đây, ta không có ý muốn sống để rời đi.”

Biệt Dạng Hồng bình tĩnh nói, sau đó ngón tay khẽ run.

Dây nhỏ treo ở trên đầu ngón tay, khúc khích phá không, từ hổ khẩu xuyên qua, quấn quanh mấy vòng.

Hắn đã bị thương nặng, chính là ngay cả động tác nắm tay đều không thể làm ra, cho nên hắn đem ngón tay của mình buộc lại với nhau, trở thành một quả đấm.

Hắn một quyền đánh về phía lòng sông khô khốc.

Oanh một tiếng vang.

Quả đấm nhìn như có chút vô lực này, trực tiếp đem lòng sông đục thành một cái lỗ thủng to, sâu không thấy đáy, dưới đó mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách.

Hoàng liễn đồ đã động, sông cạn đá hiện, lúc này hoàng liễn đồ đã phá, trận ý đã qua, không còn năng lực duy trì hình ảnh trước mắt.

Tiếng nước chảy ào ào, vô số địa tuyền từ đáy sông xông ra, trong nháy mắt, một lần nữa che cả lòng sông, làm ướt giày của hắn cùng với Vô Cùng Bích.

Vô Cùng Bích biết hắn muốn làm gì, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, nhưng không dám nói lời ngăn cản.

Địa tuyền tuôn ra, mặt nước sông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dâng lên, kèm theo trời cao truyền đến tiếng sấm ánh chớp, hình ảnh lộ vẻ cực kỳ quỷ dị.

Một tiếng rít có chút tuyệt vọng phát ra từ trong miệng Vô Cùng Bích.

Nàng cùng Biệt Dạng Hồng đứng trên mặt nước, hai đạo khí tức lan tràn, trong nháy mắt đã bao phủ cả con sông.

Từ trên người nàng phát ra khí tức là tịch diệt, phảng phất sóng biếc không có bất kỳ sinh mệnh nào.

Từ trên người Biệt Dạng Hồng phát ra khí tức lại vô cùng thanh tân, phảng phất lực lượng có được vô cùng vô tận sinh mệnh.

Nước sông cuối cùng tràn qua đê đá, cũng tràn vào Thiên Thư lăng, chậm chạp nhưng không thể ngăn cản dũng mãnh lao tới thần đạo.

Theo dòng nước lưu động, dần có thanh diệp sinh ra, mấy tức thời gian, đã giăng đầy cả mặt nước, đó là một mảnh thủy liên vô biên vô hạn.

Ngay sau đó, ở trong biển sen màu xanh này, sinh ra vô số đóa hoa sen xinh đẹp.

Biển sen trong gió đêm rêu rao, hoa sen trong lôi điện chói mắt,

Tiếp thiên liên diệp, Vô Cùng Bích.

Ánh nhật hà hoa, Biệt Dạng Hồng. (1)

Thiên Thư lăng bao phủ trong nước.

Mao Thu Vũ đứng phía trước mặt nước, vẻ mặt túc mục, hai tay áo khiêu vũ mà lên.

Lưỡng tụ thanh phong (nghĩa đen là gió trong tay áo, nghĩa khác là thanh liêm liêm khiết), gắng sức mà làm, xuyên qua khắp chốn.

Lá sen không ngừng tung bay, hoa sen nhẹ nhàng rung động, điện quang chiếu sáng thế gian, ẩm thấp ngưng tụ thành hơi nước, tạo thành một hình ảnh mỹ lệ vô cùng hư ảo, tựa như tiên cảnh.

Tiên cảnh đi tới trước thần đạo.

Hãn Thanh còn đang dùng cơm, ăn cơm vô cùng nghiêm túc.

Ăn cơm chính là chuyện nhân gian, hắn đem Thiên Thư lăng đưa về phía nhân gian.

Biệt Dạng Hồng muốn hắn trở lại trong tiên cảnh không để ý tới thế sự, không còn lòng ngăn cản thế nhân đi lên thần đạo.

Đầy trời lá sen hoa sen, tấn công chính là đạo tâm của hắn.

Hãn Thanh lựa chọn như thế nào?

Rốt cục, hắn buông hộp cơm trong tay.

Không phải bởi vì hắn không cách nào ứng phó với khiêu chiến của Biệt Dạng Hồng, mà bởi vì cơm đã ăn xong rồi.

Hắn đưa tay cầm thiết thương, nhìn về sâu trong liên hải.

Biệt Dạng Hồng ở sâu trong liên hải, cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, cũng rất bình tĩnh.

Hắn muốn giết Thiên Hải, thế nhân đều muốn giết Thiên Hải, vì vậy đều muốn đi lên thần đạo.

Hắn lúc này đang thiêu đốt chân nguyên cùng cảnh giới của mình, mặc dù có thể chiến thắng Hãn Thanh, đại khái cũng không cách nào tiếp tục sống sót.

Hắn không thèm để ý, bởi vì hắn vốn muốn đến đây liều chết.

Con đường liều chết, chính là đạo của hắn, cũng là chánh đạo của hắn.

Đi theo đạo của mình, sẽ không lạc đường trong liên hải, cũng sẽ không lùi bước, hắn cả người đầy máu, ở trong bóng đêm cực kỳ rực rỡ, tựa như đóa hoa hồng bên trong biển lá xanh thẫm.

Nhưng hắn không xuất thủ, hắn đang chờ đợi thời cơ cuối cùng .

Chờ bên dòng suối sau Tây Trữ trấn miếu cũ, chờ ngôi đạo quan cũ nát ở Lạc Dương, chờ phiến mây đen trên bầu trời tan biến.

Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phiến mây đen.

Tất cả mọi người cũng đang nhìn về nơi đó.

Tiếng sấm không ngừng, điện quang tương liên, mây đen xoắn động, cuồng phong gào thét.

Nơi đó cũng không phải nhân gian.

Chú thích (1) : Hai câu thơ lấy trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương :

Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,

Phong quang bất dữ tứ thì đồng.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

Dịch thơ là :

Bát ngát Hồ Tây cảnh hạ trông

Mùa sen khác với mọi mùa không

Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt

Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng

Chọn tập
Bình luận