Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 18: Chân nhân

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Đói thì ăn, mệt thì ngủ, bệnh thì chữa, chết thì chôn, những điều này là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thiên kinh địa nghĩa là gì, đó chính là đạo lý lớn nhất trong thiên địa.

Thanh âm của Trần Trường Sinh theo gió thu lan đi, đám người xung quanh trầm mặc.

Từ Thế Tích không còn lời nào để nói, bởi vì ở trước mặt đạo lý như vậy, hắn nói bất cứ lời gì cũng đều không có đạo lý .

Trần Trường Sinh đi vào trong điền dã bên cạnh quan đạo, trong quần áo sinh ra nhàn nhạt tinh huy, chính là ánh sáng thanh lệ cũng không cách nào che giấu.

Từ Thế Tích vẻ mặt khẽ run, nói: “Ngươi muốn động thủ với ta ư?”

Những lời này là uy hiếp cũng không phải là uy hiếp, mà giống như cảnh cáo hoặc là nhắc nhở.

không liên quan tới cảnh giới thực lực, không liên quan tới quyền thế, Trần Trường Sinh đem ẩn ý trong đó nghe rất rõ ràng.

—— ta là phụ thân của Từ Hữu Dung, ngươi xác định muốn động thủ với ta ư?

Ở trước trận tuyết chiến ở Nại Hà kiều, lúc Trần Trường Sinh nhớ tới Từ Hữu Dung , thỉnh thoảng sẽ sinh ra một chút đồng tình hoặc có thể nói là thương hại đối với nàng, bởi vì nàng có một phụ thân như Từ Thế Tích.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy thật ra Từ Thế Tích cũng rất đáng thương, dĩ nhiên, nơi này chữ thương ý nghĩa có chút bất đồng, có chút làm người ta chán ghét.

Hắn không để ý đến, trực tiếp đi vào điền dã.

Tô Mặc Ngu dựa theo ý tứ của hắn, đỡ Tiết phu nhân, chờ trên quan đạo.

Rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người Từ Thế Tích.

Thành Môn ty quan binh nắm kiếm cùng thương, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.

Từ Thế Tích biết mình không thể làm gì.

Mũi tên đem Hình bộ chủ sự Thiên Hải Thịnh trực tiếp bắn mù, rõ ràng phát ra từ thần nỏ. Mặc dù vô luận bộ khoái Hình bộ hay là kỵ binh Thành Môn ty, cũng không phát hiện ra người bắn tên, nhưng hắn xác định, Quốc Giáo kỵ binh khẳng định đang ở địa phương không xa. Hơn nữa ở đầu hẻm sâu trong cửa thành, hắn đã mơ hồ thấy được thân ảnh mấy vị hồng y giáo chủ.

Rất nhanh, mấy vị hồng y giáo chủ đã đi tới nơi này, cùng đến còn có rất nhiều giáo sĩ Giáo Khu xử.

Giáo sĩ không để ý tới tầm mắt của Từ Thế Tích cùng vẻ mặt của mọi người trong Thành Môn ty, Hình bộ biến hóa, bắt đầu chữa trị cho Thông Châu quân phủ binh lính bị thương.

Chuyện trên điền dã, tự nhiên cũng có người tiếp nhận.

Trần Trường Sinh trở về trên quan đạo.

Tiết phu nhân lúc này mới xác nhận thân phận của hắn, có chút giật mình, rất cảm động, thành khẩn nói: “Cảm ơn ân đức của ngài.”

Trần Trường Sinh nói: “Ngài không cần phải khách khí, ta cũng không biết chuyện này, chỉ là tiện đường đi qua nhìn thấy mà thôi.”

Tiết phu nhân nói: “Chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngài.”

Trần Trường Sinh nói: “Không sao .”

Từ Thế Tích một mực ở bên cạnh lạnh lùng theo dõi, phát hiện hắn không quen biết Tiết phu nhân, mới thật xác nhận hắn cùng với Tiết phủ không có bất kỳ giao tình gì cả, càng cảm thấy không giải thích được.

Vì một cỗ thi thể, đối kháng ý chỉ trong cung, làm trái lời lão sư của mình, như vậy có đáng giá không?

Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi: “Ta không tin ngươi làm chuyện này vì đạo lý.”

Trần Trường Sinh nói: “Ta không phải Vương Phá, mọi chuyện đều chỉ cầu một chữ thẳng, ta lựa chọn làm như vậy, tự nhiên là vì ích lợi của mình.”

Từ Thế Tích lộ ra nụ cười giễu cợt, nghĩ thầm quả thế.

“Ta tu chính là thuận tâm ý.” Trần Trường Sinh nói tiếp: “Vô luận gặp phải chuyện gì, cũng muốn thuận tâm mà đi, nếu không, sẽ có ảnh hưởng thật lớn đối với việc tu đạo của ta.”

Thuận tâm ý là gì?

Nếu như nhìn thấy thanh sơn quyến rũ, vậy thì không sao cả.

Nếu như nhìn thấy thanh sơn mà bực dọc, vậy sẽ đem nó chuyển dời.

Nếu như con đường phía trước đã bằng phẳng, cũng không sao cả.

Nếu như đường gập ghềnh, tự nhiên muốn xuất đao.

Nếu như phong cảnh thanh mỹ, liền thưởng thức.

Nếu như trước mặt tràn đầy khói bẩn chướng khí, làm sao có thể trầm mặc được đây?

Tô Mặc Ngu than thở nghĩ tới, thuận tâm ý như thế, cùng đao đạo của Vương Phá có gì khác biệt chứ?

Từ Thế Tích cuối cùng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ ư?”

Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề này, xoay người đi tới trong kinh đô.

Bốn ngày trước, hắn cõng di thể của Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống khỏi Thiên Thư lăng, chôn cất vào Bách Thảo Viên.

Chuyện này còn làm được, huống chi là Tiết Tỉnh Xuyên.

Di thể các tướng lĩnh được an táng, phía ngoài kinh đô có thêm vài phần mộ, nhưng trong kinh đô không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của rất nhiều người, phải biết rằng, ý chí của triều đình trong trong bốn ngày qua cực kỳ cứng rắn, thế cho nên lộ ra vẻ phá lệ khốc liệt, tất cả mọi người cho rằng, Quốc Giáo học viện cùng Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ nghênh đón một phen mưa gió, cho dù Ly cung lần nữa không chút do dự biểu hiện lập trường của mình.

Trong gió thu mưa thu, đi tới Quốc Giáo học viện không phải quân đội của triều đình, mà là Tiết phu nhân.

Thời điểm đầu xuân, Quốc Giáo học viện một lần nữa sửa chữa lầu nghị sự, Trần Trường Sinh gặp Tiết phu nhân ở chỗ này.

Tiết phu nhân lần nữa tỏ lòng biết ơn thành khẩn, Trần Trường Sinh lần nữa biểu hiện thái độ không cần để ý.

Tiết phu nhân nói: “Tiên phu thật ra vẫn rất tò mò về ngài.”

Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, nói: “Tiết thần tướng từng đề cập tới ta ở trong phủ ư?”

Như hôm qua đã nói, hắn cùng với Tiết gia không có bất kỳ giao tình nào để nói, thậm chí có thể nói là người xa lạ, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ban đầu Tiết Tỉnh Xuyên lại nhắc tới mình, dĩ nhiên, hắn có thể nghị luận chút chuyện trên triều, Thánh Hậu nương nương tâm sự, nhưng nói đến tò mò… mghĩ đến hẳn là lĩnh vực tư nhân hơn, không liên quan lời đồn đại về Chiêu Minh Thái tử.

Tiết phu nhân nhìn hắn nói: “Hắn nói ngài là chân nhân thứ hai mà hắn gặp được trong cuộc đời này.”

Tự Tây Trữ đi tới kinh đô, thế nhân có rất nhiều đánh giá đối với Trần Trường Sinh, tỷ như thiên tài hơn người, tỷ như trầm ổn trưởng thành sớm, tỷ như yên lặng như gió xuân.

Hắn không biết, trước Tiết Tỉnh Xuyên, đã có người dùng từ chân nhân để hình dung hắn.

Tiết phu nhân nói: “Tiên phu không hiểu được, rõ ràng là ngài chém đứt một cánh tay của đệ đệ hắn, vì sao thỉnh thoảng trong cung hoặc là ở nơi khác, ngài cùng hắn gặp nhau , vẫn có thể giữ vững bình tĩnh như vậy.”

Trần Trường Sinh hiểu được, chuyện này chính là chuyện cũ ban đầu ở trên hoang nguyên đưa Tô Ly về phía nam, hắn mới vừa học xong Tuệ Kiếm, chặt đứt một cánh tay của Tiết Hà thần tướng.

Sau đó hắn cùng với Tiết Tỉnh Xuyên có không ít cơ hội gặp mặt, theo đạo lý mà nói, hoặc là áy náy, hoặc là cảnh giác, hắn vốn phải có chút cảm xúc khác lạ mới phải, nhưng hắn đều không có.

Hắn thậm chí không nói tới những chuyện này với Tiết Tỉnh Xuyên, tựa như chuyện này chưa từng phát sinh.

“Tiết Hà lúc ấy đã từng nói, ta không giết hắn, hắn sẽ ghi nhớ ân tình của ta.”

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Bọn họ là huynh đệ, ta không muốn Tiết thần tướng nhớ phần ân tình này, cho nên không muốn nhắc đến.”

Tiết phu nhân càng thêm cảm khái.

Lúc ấy ở trên hoang nguyên, Tiết Hà nói: ngươi không giết ta, chỉ chặt đứt một cánh tay của ta, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi.

Thế gian này quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, người bình thường nghe được câu này, tất nhiên sẽ không cho là thật.

Trần Trường Sinh lại cho là thật.

Tiết Tỉnh Xuyên suy nghĩ thời gian rất lâu, mới hiểu được hắn bình tĩnh và không nhắc tới, hẳn là nghĩ lời này là thật.

Đêm đó, hắn cảm khái nói với thê tử của mình: “Trần Trường Sinh, chính là chân nhân.”

Đói thì ăn, mệt thì ngủ, bệnh thì chữa, chết thì chôn, những điều này là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thiên kinh địa nghĩa là gì, đó chính là đạo lý lớn nhất trong thiên địa.

Thanh âm của Trần Trường Sinh theo gió thu lan đi, đám người xung quanh trầm mặc.

Từ Thế Tích không còn lời nào để nói, bởi vì ở trước mặt đạo lý như vậy, hắn nói bất cứ lời gì cũng đều không có đạo lý .

Trần Trường Sinh đi vào trong điền dã bên cạnh quan đạo, trong quần áo sinh ra nhàn nhạt tinh huy, chính là ánh sáng thanh lệ cũng không cách nào che giấu.

Từ Thế Tích vẻ mặt khẽ run, nói: “Ngươi muốn động thủ với ta ư?”

Những lời này là uy hiếp cũng không phải là uy hiếp, mà giống như cảnh cáo hoặc là nhắc nhở.

không liên quan tới cảnh giới thực lực, không liên quan tới quyền thế, Trần Trường Sinh đem ẩn ý trong đó nghe rất rõ ràng.

—— ta là phụ thân của Từ Hữu Dung, ngươi xác định muốn động thủ với ta ư?

Ở trước trận tuyết chiến ở Nại Hà kiều, lúc Trần Trường Sinh nhớ tới Từ Hữu Dung , thỉnh thoảng sẽ sinh ra một chút đồng tình hoặc có thể nói là thương hại đối với nàng, bởi vì nàng có một phụ thân như Từ Thế Tích.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy thật ra Từ Thế Tích cũng rất đáng thương, dĩ nhiên, nơi này chữ thương ý nghĩa có chút bất đồng, có chút làm người ta chán ghét.

Hắn không để ý đến, trực tiếp đi vào điền dã.

Tô Mặc Ngu dựa theo ý tứ của hắn, đỡ Tiết phu nhân, chờ trên quan đạo.

Rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người Từ Thế Tích.

Thành Môn ty quan binh nắm kiếm cùng thương, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.

Từ Thế Tích biết mình không thể làm gì.

Mũi tên đem Hình bộ chủ sự Thiên Hải Thịnh trực tiếp bắn mù, rõ ràng phát ra từ thần nỏ. Mặc dù vô luận bộ khoái Hình bộ hay là kỵ binh Thành Môn ty, cũng không phát hiện ra người bắn tên, nhưng hắn xác định, Quốc Giáo kỵ binh khẳng định đang ở địa phương không xa. Hơn nữa ở đầu hẻm sâu trong cửa thành, hắn đã mơ hồ thấy được thân ảnh mấy vị hồng y giáo chủ.

Rất nhanh, mấy vị hồng y giáo chủ đã đi tới nơi này, cùng đến còn có rất nhiều giáo sĩ Giáo Khu xử.

Giáo sĩ không để ý tới tầm mắt của Từ Thế Tích cùng vẻ mặt của mọi người trong Thành Môn ty, Hình bộ biến hóa, bắt đầu chữa trị cho Thông Châu quân phủ binh lính bị thương.

Chuyện trên điền dã, tự nhiên cũng có người tiếp nhận.

Trần Trường Sinh trở về trên quan đạo.

Tiết phu nhân lúc này mới xác nhận thân phận của hắn, có chút giật mình, rất cảm động, thành khẩn nói: “Cảm ơn ân đức của ngài.”

Trần Trường Sinh nói: “Ngài không cần phải khách khí, ta cũng không biết chuyện này, chỉ là tiện đường đi qua nhìn thấy mà thôi.”

Tiết phu nhân nói: “Chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngài.”

Trần Trường Sinh nói: “Không sao .”

Từ Thế Tích một mực ở bên cạnh lạnh lùng theo dõi, phát hiện hắn không quen biết Tiết phu nhân, mới thật xác nhận hắn cùng với Tiết phủ không có bất kỳ giao tình gì cả, càng cảm thấy không giải thích được.

Vì một cỗ thi thể, đối kháng ý chỉ trong cung, làm trái lời lão sư của mình, như vậy có đáng giá không?

Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi: “Ta không tin ngươi làm chuyện này vì đạo lý.”

Trần Trường Sinh nói: “Ta không phải Vương Phá, mọi chuyện đều chỉ cầu một chữ thẳng, ta lựa chọn làm như vậy, tự nhiên là vì ích lợi của mình.”

Từ Thế Tích lộ ra nụ cười giễu cợt, nghĩ thầm quả thế.

“Ta tu chính là thuận tâm ý.” Trần Trường Sinh nói tiếp: “Vô luận gặp phải chuyện gì, cũng muốn thuận tâm mà đi, nếu không, sẽ có ảnh hưởng thật lớn đối với việc tu đạo của ta.”

Thuận tâm ý là gì?

Nếu như nhìn thấy thanh sơn quyến rũ, vậy thì không sao cả.

Nếu như nhìn thấy thanh sơn mà bực dọc, vậy sẽ đem nó chuyển dời.

Nếu như con đường phía trước đã bằng phẳng, cũng không sao cả.

Nếu như đường gập ghềnh, tự nhiên muốn xuất đao.

Nếu như phong cảnh thanh mỹ, liền thưởng thức.

Nếu như trước mặt tràn đầy khói bẩn chướng khí, làm sao có thể trầm mặc được đây?

Tô Mặc Ngu than thở nghĩ tới, thuận tâm ý như thế, cùng đao đạo của Vương Phá có gì khác biệt chứ?

Từ Thế Tích cuối cùng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ ư?”

Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề này, xoay người đi tới trong kinh đô.

Bốn ngày trước, hắn cõng di thể của Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống khỏi Thiên Thư lăng, chôn cất vào Bách Thảo Viên.

Chuyện này còn làm được, huống chi là Tiết Tỉnh Xuyên.

Di thể các tướng lĩnh được an táng, phía ngoài kinh đô có thêm vài phần mộ, nhưng trong kinh đô không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của rất nhiều người, phải biết rằng, ý chí của triều đình trong trong bốn ngày qua cực kỳ cứng rắn, thế cho nên lộ ra vẻ phá lệ khốc liệt, tất cả mọi người cho rằng, Quốc Giáo học viện cùng Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ nghênh đón một phen mưa gió, cho dù Ly cung lần nữa không chút do dự biểu hiện lập trường của mình.

Trong gió thu mưa thu, đi tới Quốc Giáo học viện không phải quân đội của triều đình, mà là Tiết phu nhân.

Thời điểm đầu xuân, Quốc Giáo học viện một lần nữa sửa chữa lầu nghị sự, Trần Trường Sinh gặp Tiết phu nhân ở chỗ này.

Tiết phu nhân lần nữa tỏ lòng biết ơn thành khẩn, Trần Trường Sinh lần nữa biểu hiện thái độ không cần để ý.

Tiết phu nhân nói: “Tiên phu thật ra vẫn rất tò mò về ngài.”

Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, nói: “Tiết thần tướng từng đề cập tới ta ở trong phủ ư?”

Như hôm qua đã nói, hắn cùng với Tiết gia không có bất kỳ giao tình nào để nói, thậm chí có thể nói là người xa lạ, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ban đầu Tiết Tỉnh Xuyên lại nhắc tới mình, dĩ nhiên, hắn có thể nghị luận chút chuyện trên triều, Thánh Hậu nương nương tâm sự, nhưng nói đến tò mò… mghĩ đến hẳn là lĩnh vực tư nhân hơn, không liên quan lời đồn đại về Chiêu Minh Thái tử.

Tiết phu nhân nhìn hắn nói: “Hắn nói ngài là chân nhân thứ hai mà hắn gặp được trong cuộc đời này.”

Tự Tây Trữ đi tới kinh đô, thế nhân có rất nhiều đánh giá đối với Trần Trường Sinh, tỷ như thiên tài hơn người, tỷ như trầm ổn trưởng thành sớm, tỷ như yên lặng như gió xuân.

Hắn không biết, trước Tiết Tỉnh Xuyên, đã có người dùng từ chân nhân để hình dung hắn.

Tiết phu nhân nói: “Tiên phu không hiểu được, rõ ràng là ngài chém đứt một cánh tay của đệ đệ hắn, vì sao thỉnh thoảng trong cung hoặc là ở nơi khác, ngài cùng hắn gặp nhau , vẫn có thể giữ vững bình tĩnh như vậy.”

Trần Trường Sinh hiểu được, chuyện này chính là chuyện cũ ban đầu ở trên hoang nguyên đưa Tô Ly về phía nam, hắn mới vừa học xong Tuệ Kiếm, chặt đứt một cánh tay của Tiết Hà thần tướng.

Sau đó hắn cùng với Tiết Tỉnh Xuyên có không ít cơ hội gặp mặt, theo đạo lý mà nói, hoặc là áy náy, hoặc là cảnh giác, hắn vốn phải có chút cảm xúc khác lạ mới phải, nhưng hắn đều không có.

Hắn thậm chí không nói tới những chuyện này với Tiết Tỉnh Xuyên, tựa như chuyện này chưa từng phát sinh.

“Tiết Hà lúc ấy đã từng nói, ta không giết hắn, hắn sẽ ghi nhớ ân tình của ta.”

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Bọn họ là huynh đệ, ta không muốn Tiết thần tướng nhớ phần ân tình này, cho nên không muốn nhắc đến.”

Tiết phu nhân càng thêm cảm khái.

Lúc ấy ở trên hoang nguyên, Tiết Hà nói: ngươi không giết ta, chỉ chặt đứt một cánh tay của ta, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi.

Thế gian này quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, người bình thường nghe được câu này, tất nhiên sẽ không cho là thật.

Trần Trường Sinh lại cho là thật.

Tiết Tỉnh Xuyên suy nghĩ thời gian rất lâu, mới hiểu được hắn bình tĩnh và không nhắc tới, hẳn là nghĩ lời này là thật.

Đêm đó, hắn cảm khái nói với thê tử của mình: “Trần Trường Sinh, chính là chân nhân.”

Chọn tập
Bình luận