Đêm hôm đó, Ly Sơn kiếm tông ở trong thúy cốc sắp xếp một cuộc dạ tiệc, dùng lửa trại để nướng thịt.
Chiêu đãi như vậy đối với người có thân phận Giáo Hoàng mà nói, không khỏi có chút bất kính.
Trần Trường Sinh không có ý kiến, hắn biết đây là vì Thất Gian có chút xấu hổ, không muốn rời khỏi thúy cốc để đối mặt với quá nhiều đồng môn.
Hơn nữa thịt nướng lửa trại có thú vui riêng, hắn rất thích, chỉ là nghĩ tới hình ảnh nướng thịt uống rượu ban đầu ở Phản Nhai mã tràng, phát hiện Thu Sơn Quân không tham dự, tâm tình có chút phức tạp.
Đường Tam Thập Lục bưng một chén rượu cùng Diệp Tiểu Liên nói điều gì, trêu chọc tiểu cô nương cười run rẩy cả người.
Cẩu Hàn Thực cùng Hộ Tam Thập Nhị ngồi cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện, hẳn là đang bàn luận tính toán một số chuyện quan trọng ngày sau.
Quan Phi Bạch, Bạch Thái đám người lại ngồi ở bên người Trần Trường Sinh, quan sát đối diện, không nhúc nhích.
Ở bên kia lửa trại, Chiết Tụ cùng Thất Gian ngồi cùng một chỗ.
Thất Gian tựa vào trên vai của hắn, được ánh lửa chiếu rọi, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc vô cùng.
Quần áo mới trên người Chiết Tụ cũng để cho người khác rất chú ý, có thể thấy được tay nghề người làm y phục rất bình thường, nhưng đường may rất dày đặc, nói rõ mất rất nhiều tâm tư, bỏ rất nhiều công phu.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh rất vui mừng, Quan Phi Bạch đám người tâm tình tự nhiên tồi tệ tới cực điểm, rất nhanh đã rời khỏi thúy cốc, Diệp Tiểu Liên cũng đi theo.
Đêm khuya vắng người, lửa trại tại trong gió đêm rung động vù vù, Thất Gian tựa vào bên cạnh vai Chiết Tụ, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát nào đó.
Trần Trường Sinh nhìn chung quanh, tâm thần khẽ động, liền đưa Nam Khách từ Chu viên ra ngoài.
Nhìn Nam Khách bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh đống lửa, vẻ mặt Thất Gian có chút khẩn trương, trong vô thức cầm chuôi kiếm ở cạnh thắt lưng.
“Ngươi hẳn phải gọi nàng là dì nhỏ, không cần khẩn trương như vậy.” Trần Trường Sinh nói.
Thất Gian ngây người một lát mới hiểu được ý tứ của những lời này, nhìn mặt Nam Khách, tâm tình có chút phức tạp.
Tầm mắt của Đường Tam Thập Lục qua lại trên mặt Nam Khách cùng Thất Gian, cuối cùng rơi vào trên người Trần Trường Sinh, nói: “Cảm giác bối phận có vẻ loạn a.”
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, biểu lộ ý của mình đối với Thất Gian.
——một thời gian ngắn sau này, Nam Khách cũng sẽ sống ở Ly sơn, hắn hi vọng Thất Gian có thể hỗ trợ chăm sóc nàng.
Thất Gian xác nhận đây là chuyện chưởng môn sư phụ lặng yên đồng ý, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đồng ý.
Đem Nam Khách để lại Ly Sơn kiếm tông, đây là kết quả Trần Trường Sinh đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Đầu tiên là vì nghĩ cho an toàn của Nam Khách ——chất vấn của Vô Cùng Bích trên Thánh Nữ phong vẫn còn như đang bên tai, mà bên cạnh hắn, cũng chỉ có Ly Sơn kiếm tông có năng lực, hơn nữa nguyện ý chứa chấp vị Ma tộc công chúa này, lại có Ly Sơn kiếm tông chính kiếm thanh tâm cũng có thể có điều trợ giúp Nam Khách khôi phục thần trí.
Một cái là chữa, hai cái cũng là chữa, dù sao Chiết Tụ sẽ ở lại Ly sơn chữa bệnh, vậy thì cũng để cho Nam Khách ở lại cùng nhau là được.
Lúc Trần Trường Sinh nói chuyện với Thất Gian, Nam Khách kinh ngạc nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại không muốn mình đi cùng.
Giống như quá khứ, nàng nắm chéo áo của hắn, chẳng qua là lần này nắm dùng sức hơn.
Nhìn ánh mắt của nàng, tâm tình Trần Trường Sinh có chút âu sầu, nhưng không có cách nào khác, không thể làm gì khác đành phải thấp giọng thuyết phục rất lâu, rốt cục mới để cho Nam Khách buông lỏng tay ra.
Thất Gian nhìn những hình ảnh này, bỗng nhiên thật tình nói: “Ta cũng không muốn gọi ngươi là dượng.”
Nghe câu này, Trần Trường Sinh giật mình, tiếng cười của Đường Tam Thập Lục thì truyền đến tận sâu trong thảo nguyên, hù dọa vô số con chim.
“Cha ta khẳng định cũng không muốn gọi ngươi là em vợ.”
Thất Gian liếc nhìn Nam Khách lẳng lặng ngồi bên cạnh Trần Trường Sinh, nói: “Ngươi có thể đừng như vậy hay không?”
Tính tình của Trần Trường Sinh từ trước đến giờ rất ôn hòa , nhưng lúc này không nhịn được có chút không vui, nói: “Ta rốt cuộc làm sao chư? Ta thật sự không làm gì cả.”
Thất Gian nói: “Ngươi hiểu được ta muốn nói gì.”
Chiết Tụ nói: “Ý của nàng là, ngươi không nên đối xử quá tốt với nữ hài tử khác như vậy.”
Đường Tam Thập Lục nói: “Các ngươi cho rằng Trần Trường Sinh không biết hay sao? Hắn rất rõ điều này, cho nên mới xấu hổ quá mà thành giận.”
…
…
Xong xuôi chuyện Ly sơn, sáng sớm hôm sau đám người Trần Trường Sinh cáo từ dọc theo đường cũ trở về.
Bạch Đế thành bên kia rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, đến hiện tại còn không người nào biết được, trong lòng của hắn vẫn bóng đen lơ lửng, rất lo lắng.
Hắn và Từ Hữu Dung hẹn gặp nhau tại trấn nhỏ dưới Thánh Nữ phong, tin tưởng khi đó, hẳn là sẽ có tin tức mới nhất truyền tới.
Đến lúc đó bọn họ sẽ quyết định kế tiếp làm thế nào.
Nắng sớm vừa rơi vào trên núi xanh, gió trên Đồng giang còn có chút lạnh lẽo.
Trần Trường Sinh nhìn trấn nhỏ bên kia bờ sông, biết Từ Hữu Dung hẳn là đã đến nơi này, tâm tình cũng tốt hơn.
Đúng lúc này, trong bầu trời vang lên một tiếng nhạn kêu, có hồng nhạn hóa thành một sợi tơ hồng từ bầu trời phương bắc phá mây mà tới, đáp xuống trước người của hắn.
Hộ Tam Thập Nhị cởi xuống thư dưới chân hồng nhạn, dựa theo pháp môn ước định giải trừ phù phép ở trên, lấy ra lá thư đưa tới trước người Trần Trường Sinh.
Nhìn chữ viết chi chít trên tờ giấy này, vẻ mặt Trần Trường Sinh không biến, nhưng tất cả mọi người cảm giác được, tâm tình của hắn có chút khẩn trương, hơn nữa có chút tức giận.
Cỏ ven bờ Đồng giang phủ một tầng sương nhợt nhạt, tựa như cảm xúc dưới đáy mắt của hắn lúc này.
Trần Trường Sinh cầm một tờ giấy viết vài câu nói qua loa, để cho Diệp Tiểu Liên chuyển giao cho Từ Hữu Dung ở bên kia sông, nói: “Ta có việc gấp cần đi trước một bước.”
Nói xong câu đó, hắn không chút do dự, đi lên xa giá đạo điện phía nam đã sớm chuẩn bị xong, theo quan đạo bờ tây Đồng giang, hướng phương bắc mau chóng mà đi.
Diệp Tiểu Liên không biết chuyện gì xảy ra, đạp sóng sang sông, thấy Từ Hữu Dung, đem thư đưa tới, không khỏi có chút lo sợ bất an.
Từ Hữu Dung lúc này biết được xảy ra chuyện gì, đối với chuyện Trần Trường Sinh bỗng nhiên rời đi cũng không tức giận, chẳng qua nhìn mấy chữ trên tời giấy, khó tránh khỏi vẫn có chút không vui.
“Đi thì cứ đi, ta cũng không nói gì ngươi, chẳng qua là cưỡi hạc của ta đi tìm tiểu cô nương khác, không khỏi có chút quá mức.”
…
…
Thuận theo Đồng giang đi hướng bắc, rời khỏi đông lộc của Lạc Mai sơn mạch, Trần Trường Sinh nhóm người đến Nhữ Nam quận nằm phía cực nam của Đại Chu triều.
Thời điểm liễn giá tiến vào Nhữ Nam Vương phủ, mặt trời vừa vặn lướt qua ngọn cây, có thể hiểu được đoạn đường này đi vội đến cỡ nào.
Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị cũng cảm thấy mỏi mệt tới cực điểm, đồng thời cũng tò mò tới cực điểm. Sau khi Trần Trường Sinh rời khỏi Phản Nhai mã tràng, vẫn có người gửi thư cho hắn, toàn bộ sắp xếp của Ly cung cũng có liên quan đến lá thư này, người viết thơ rốt cuộc là ai? Vì sao Trần Trường Sinh lại hoàn toàn nghe theo, mà hôm nay phong thư này viết nội dung gì, lại để cho Trần Trường Sinh vội vã như thế, thậm chí để cho bọn họ nhớ lại lúc ấy ở Phụng Dương huyện thành Trần Trường Sinh biết Thánh Nữ phong sinh biến.
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, thế gian có ai có địa vị sánh ngang với Từ Hữu Dung đây?
Đi tới sâu trong Nhữ Nam Vương phủ, Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị cũng vẫn không tìm được đáp án, hơn nữa chờ đợi bọn hắn cũng không phải là Nhữ Nam vương, mà là… Lâu Dương vương.
Vị Vương gia rụt rè nhất của Trần thị này nhìn có vẻ cực kỳ mỏi mệt , đầy người bụi đất, cũng hẳn là mới từ phương bắc chạy tới nơi này.
Nhìn Trần Trường Sinh đi đến, Lâu Dương vương vội vàng tham bái, quỳ xuống trên mặt đất, mông vểnh lên cực cao, lộ vẻ cực kỳ kính cẩn nghe lời.