Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 54: Nhân gian sợ nhất là gặp ngây thơ

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Mọi người không hề phát ra tiếng cười dữ dội, thậm chí thời gian rất lâu cũng không có thanh âm nào, cảm giác rất là quỷ dị.

Bỗng nhiên, một con tùng thử không biết từ nơi nào đến chạy qua trên nhánh cây bên cạnh thần đạo, hấp dẫn tầm mắt một vị hiệu úy Vũ Lâm Quân, để cho hắn trong vô thức buông lỏng thiết thương trong tay, thiết thương trầm trọng rơi vào lưng bàn chân của đồng liêu, phát ra một tiếng vang trầm muộn.

“Ôi!”

Không khí tựa như ngưng đọng bị phá tan, mọi người cuối cùng giật mình tỉnh lại, trên mặt lộ ra thần sắc hoang đường .

Chung quanh xôn xao.

Đề nghị của Trần Trường Sinh thật sự quá hoang đường!

Chuyện này liên quan đến ngôi vị hoàng đế Đại Chu, đến tương lai Nhân tộc, đến ghi chép trong sách sử, đến sinh tử của nghìn vạn người.

Hắn lại muốn cùng sư phụ của mình đánh một trận để đưa ra quyết định ư?

Năm đó Lạc Dương, trận chiến của Chu Độc Phu cùng Ma Quân quả thật đã thay đổi chiều hướng của lịch sử, nhưng đó là ngoại chiến. Nếu như nói hết thảy phân tranh trên thế gian này cũng có thể thông qua thủ đoạn đơn giản như thế mà được giải quyết, Bách Thảo Viên làm sao chết nhiều tử tôn hoàng tộc như vậy, Quốc Giáo học viện làm sao có thể biến thành phần mộ hoang vu hơn hai mươi năm trước?

“Đây là chuyện không thể nào.”

Vương Chi Sách nhìn Trần Trường Sinh nói, không có chút ý vị đùa cợt nào, ngược lại mang theo chút ít an ủi.

Trần Trường Sinh thật tình nói: “Nếu nghĩ thiên hạ thương sinh làm trọng, không muốn chết quá nhiều người, để tránh Nhân tộc rơi vào thế yếu, lại vẫn không chịu nhượng bộ, như vậy để cho chúng ta đánh một trận quyết định thắng thua, cuối cùng bất kể hắn chết hay là ta chết, tất cả mọi người đều còn sống, chẳng lẽ không phải phương pháp tốt nhất hay sao?”

Nghe được câu này, đám người dần dần an tĩnh.

Mọi người nhìn về đạo bụi mù phía nam dần dần yên lặng cùng với một đạo bụi mù khác đang tiến đến gần, cảm thụ được sát cơ ẩn giấu bên trong, mặc nhiên im lặng.

Cảm thụ hoang đường lúc mới nghe được Trần Trường Sinh đề nghị đã bị xua tan đi rất nhiều, mặc dù vẫn là hoang đường, nhưng tựa như cũng có đạo lý.

Mấu chốt nhất chính là, Trần Trường Sinh nói rất đúng, bất kể hắn chết hay là Thương Hành Chu chết, có quan hệ gì tới bọn họ chứ?

Bọn họ còn sống, kinh đô vẫn sẽ tốt, chẳng lẽ đây không phải chuyện trọng yếu nhất sao?

Ánh mắt của Vương Chi Sách trở nên thâm trầm hơn vài phần: “Đại sự trong thiên hạ, cũng không phải trò đùa, lại càng không phải đám trẻ đánh nhau.”

Dùng một cuộc chiến để quyết định tương lai của Nhân tộc, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng là hành động rất hoang đường.

Trần Trường Sinh nhìn Vương Chi Sách nói: “Ta thuở nhỏ đọc rất nhiều sách, trong sách viết rất nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng nếu nhìn tới tận cùng, hoặc là suy nghĩ đơn giản một chút, chuyện này cùng bọn nhỏ đánh nhau ở Tây Trữ trấn có cái gì khác biệt đây? Chẳng qua là xem tranh giành kẹo, cá hay thiên hạ, hay là phân lượng văn chương trên sách sử mà thôi.”

Vương Chi Sách trầm mặc thời gian rất lâu.

Trước khi Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực lấy đọc một lượt Đạo Tàng nổi danh thế gian này, hắn chính là thiên tài đầu tiên đọc một lượt Đạo Tàng.

Hắn xem sách tuyệt đối không ít hơn so với Trần Trường Sinh, nhưng cho tới hôm nay hắn mới bắt đầu từ góc độ khác để suy tư một vài nội dung trên sách.

Trị đại quốc như nấu tiểu tiên (nấu tiểu tiên: sắc thuốc), hắn vẫn cho là những lời này muốn ám chỉ đến cẩn thận, nhưng dựa theo cách nói của Trần Trường Sinh, cũng có thể nói là hoàn toàn không cần để ý.

Quần hùng tranh bá, chính là hài tử đánh nhau, cung đình đẫm máu, phải hiểu rằng giết cá cũng sẽ chảy máu.

Vương Chi Sách nói: “Ta thừa nhận cách nhìn của ngươi có lý. Nhưng sư phụ của ngươi sẽ không đồng ý điều này.”

Lúc Trần Trường Sinh nói chuyện cùng Vương Chi Sách, Thương Hành Chu vẫn duy trì trầm mặc.

Hắn đứng trong Nam Khê trai kiếm trận, không có ý tứ phá trận , lặng yên nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trần Trường Sinh biết Vương Chi Sách nói không sai.

Hắn rõ ràng ý nghĩ của Thương Hành Chu hơn ai hết.

Thương Hành Chu là người cẩn thận nhất, đa mưu túc trí nhất thế gian này.

Hắn làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tính trước làm sau, nếu không chắc chắn, sẽ không xuất thủ, hoặc là xuất thủ cũng sẽ không lưu lại dấu vết.

Cho nên chút ít công thần trên Lăng Yên các đều chết trong tay của hắn, nhưng thế gian không có mấy người biết sự tồn tại của Kế đạo nhân.

Cho nên trong những năm sau huyết án ở Quốc Giáo học viện, dù là Thiên Hải Thánh Hậu cũng không tìm được tung tích của hắn.

Người như Thương Hành Chu, tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ trù mã đặt vào trong một cuộc chiến.

Cho dù vô luận đánh giá như thế nào, hắn cũng tất thắng không thể nghi ngờ trong cuộc chiến này.

Bởi vì thứ hắn muốn là thiên cổ đại nghiệp, hơn nữa chỉ cần là chiến đấu cũng sẽ có tính ngẫu nhiên khó lòng khống chế.

Trần Trường Sinh làm sao mới có thể thuyết phục được hắn đây?

“Khi ta thấy Ngô Đạo Tử từ trên tường đá đi xuống, ta đã bắt đầu suy nghĩ phải làm chuyện này như thế nào.”

Nói tới đây, Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung một cái.

Cũng chính ở thời khắc đó, hắn biết Vương Chi Sách sẽ xuất hiện, nàng sẽ bại trong tay sư phụ.

Hắn nhìn về Vương Chi Sách tiếp tục nói: “Sau đó, ta bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp.”

Nghe được câu này, vô số ánh mắt rơi vào trên người của hắn.

Thương Hành Chu cũng xoay người nhìn hắn, tựa như muốn biết hắn đã nghĩ ra được chủ ý gì.

“Ta biết ta rất khó thuyết phục sư phụ đồng ý với đề nghị của ta.”

Trần Trường Sinh đối với Vương Chi Sách nói: “Nhưng ngươi có thể.”

Thương Hành Chu mời Vương Chi Sách tới kinh đô, là muốn hắn thuyết phục Từ Hữu Dung không nên dùng hành động điên cuồng ngọc đá cùng vỡ.

Trần Trường Sinh không làm gì cả, là bởi vì hắn cũng đang chờ Vương Chi Sách xuất hiện.

Hắn hi vọng Vương Chi Sách có thể thuyết phục được Thương Hành Chu đồng ý với đề nghị của mình.

Đúng vậy, người có thể thuyết phục Thương Hành Chu cũng chỉ có Vương Chi Sách .

“Hơn nữa nếu đánh nhau, luôn cần có một người trọng tài.”

Trần Trường Sinh nói: “Toàn bộ đại lục cũng chỉ có ngài có tư cách để làm người trọng tài này, bởi vì danh vọng của ngài đủ cao, tất cả mọi người đều tin phục sự công chính của ngài.”

Vương Chi Sách trầm mặc chốc lát, nói: “Thì ra ngươi thật sự đang đợi ta xuất hiện.”

Mọi người cuối cùng đã hiểu lời nói của Trần Trường Sinh, hiểu được sự sắp xếp của hắn.

Lúc Từ Hữu Dung đêm khuya vào cung, Trần Lưu Vương đêm đi Lạc Dương, thế cục kinh đô vô cùng khẩn trương, hắn cũng đang trong thạch thất ở Ly cung yên lặng ngộ kiếm đạo.

Tại sao? Bởi vì hắn cần chuẩn bị cho cuộc chiến này, bởi vì hắn đang chờ Thương Hành Chu mời ra Vương Chi Sách.

Thì ra hắn một mực chờ đợi Vương Chi Sách xuất hiện.

Thì ra hắn vẫn luôn chờ Vương Chi Sách đến chỗ này.

Nhưng làm sao hắn dám chắc chắn Vương Chi Sách sẽ trợ giúp hắn?

Là bởi vì danh vọng cùng công chính của Vương Chi Sách ư?

Vương Chi Sách nhìn Trần Trường Sinh nói: “Ta với sư phụ ngươi quan hệ cũng không tốt lắm.”

Ánh mắt của hắn trở nên lãnh đạm rất nhiều.

Trần Trường Sinh nói: “Ta biết, nhưng nếu ngài đã tới, nói rõ quan hệ của các ngươi không hề kém như lúc đầu ta tưởng tượng.”

Chút ít công thần danh tướng trong Lăng Yên các, phần lớn cũng chết ở trong tay Thương Hành Chu.

Thương Hành Chu là một cây đao vô hình cũng là đáng sợ nhất trong tay của Thái Tông Hoàng Đế.

Vương Chi Sách quan hệ không tốt với Thái Tông Hoàng Đế, hơn nữa cũng là một thành viên trong các bức họa ở Lăng Yên các.

Theo đạo lý mà nói, hắn phải rất hận Thương Hành Chu mới đúng.

Trần Trường Sinh trước kia cũng nghĩ như vậy .

Nhưng khi hắn phát hiện Vương Chi Sách đồng ý lời mời của Thương Hành Chu tới kinh đô, hắn bắt đầu một lần nữa xem lại quan hệ của hai người.

Hắn nhớ tới thời điểm năm đó ở Hàn sơn mình bị Ma Quân đuổi giết, Vương Chi Sách bỗng nhiên xuất hiện.

Điều này làm cho hắn dám chắc sư phụ cùng Vương Chi Sách hẳn là vẫn có liên lạc.

Vương Chi Sách nói: “Ngươi sai lầm rồi, ta tới kinh đô không liên quan gì đến sư phụ ngươi.”

Lúc này lại nhớ tới câu nói lúc đầu.

Thiên hạ thương sinh.

Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, nhưng không thất vọng.

Bởi vì nếu nói thuyết phục, thật ra chính là muốn tỏ rõ lập trường.

Chỉ cần Vương Chi Sách nguyện ý đứng về phía hắn, như vậy Thương Hành Chu sẽ phải đồng ý với đề nghị của hắn.

Nếu không Thương Hành Chu sẽ phải trả giá thật nhiều, từ lý trí phán đoán sẽ là một cái giá không cách nào thừa nhận.

Vấn đề là cho dù Vương Chi Sách bị hắn thuyết phục, không hề ủng hộ Thương Hành Chu nữa, vậy tại sao lại phải giúp hắn?

Hay là vì thiên hạ thương sinh ư?

Đây cố nhiên là một lý do rất có lực lượng, nhưng Trần Trường Sinh không muốn nói đến từ này.

Hôm nay từ này đã xuất hiện quá nhiều lần, nhiều đến mức hắn có chút không thoải mái.

Hắn nhìn Vương Chi Sách thật tình nói: “Bởi vì… Ngô Đạo Tử sẽ chết.”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky