Vào một buổi tối, khi xem tivi, xem đến câu chuyện nhà khoa học và khoa học, trong đó có nhắc đến một phát minh sáng tạo liên quan đến Einstein. Tôi liền nhớ đến câu chuyện Einstein và ba chiếc ghế của ông. Tinh thần kiên nhẫn của Einstein được thể hiện trong đó cũng được nhiều người biết, nên tôi không tiện nhắc lại ở đây nữa.
Tôi chỉ muốn nói, giả dụ như tôi là Einstein, tôi sẽ làm như thế nào? Tôi có thể sử dụng sự tinh nhanh của tuổi nhỏ để che đậy cái kém cỏi của mình hay không, có cảm thấy xấu hổ rồi phẫn uất bất bình không? Tôi tuyệt nhiên không thể mang ra hai cái ghế xấu hơn của mình cho người khác xem, điều này chẳng hóa ra càng chịu thêm nhiều lời châm biếm hay sao?
Nhưng Einstein đã làm như vậy. Đối với nhiều người, đây sẽ là một hành động ngu ngốc, nhưng đối với tôi, đây là tinh thần vô cùng đáng quý, dám làm những việc khó, “dám phơi sự yếu kém của mình ra”. Einstein là một nhà khoa học lớn nổi tiếng của thế giới, thời thơ ấu cuối cùng cũng làm được một chiếc ghế hợp lí. Chúng ta, những con người bình thường, có một chút khuyết điểm thì có gì là lạ, quan trọng là nhìn nhận nó như thế nào mà thôi. Có người một lúc có thể thành danh, có người lầm lạc, che đậy khuyết điểm bằng muôn nghìn cách. Cũng có một số người, chỉ có năng lực bình thường, có chỗ yếu, nhưng không muốn người khác biết, đó là: khuyết điểm, sai lầm không vì việc người khác không biết đến mà mất đi. Chỉ biết lợi ích trước mắt mà quên đi cái lợi ích lâu dài là kết quả khủng khiếp của việc nuôi hổ rước họa vào mình. Einstein không phải vì “làm không tốt” mà xấu hổ. Chúng ta đã nỗ lực hết sức, thì cũng nên có can đảm cho mọi người xem thành quả của những nỗ lực sáng tạo đó, còn đánh giá như thế nào lại là việc của người khác, chỉ cần tự mình tìm thấy trong những lời nhận xét đó những điều bổ ích, thì cũng không mất đi một lần tận hưởng thành công.
Nguyên nhân tạo thành tư tưởng trên chính là một loại tâm lí xấu xa nhất – tâm lí thích hư vinh. Nó là vật cản bước tiến của mỗi cá nhân, thậm chí của mỗi quốc gia. Lỗ Tấn trong Đầu tiên và sau cùng đã nói rất rõ ràng tỉ mỉ về vấn đề này. Cái mà ông nhìn thấy là: vận động viên tụt hậu trong đường chạy dài, hoặc là “giả vờ ngã để đội y tế mang đi”, hoặc là “giữa đường làm khách lẫn vào trong đám đông”, nguyên nhân rất giản đơn: “xấu hổ vì mình kém cỏi”. Đây cũng chính là một khuyết điểm rất lớn đang tồn tại trong cuộc sống chúng ta.
Vẫn dùng lời của Lỗ Tấn để nói: “Những vận động viên kia, dù tụt lại phía sau nhưng vẫn kiên trì chạy đến cùng và tất nhiên, những người xem cũng không cười họ, những người như thế mới là rường cột tương lai của đất nước”. Tôi tin tưởng rằng, nếu mọi người đều có thể dám “tự phơi bày hạn chế” của mình, trong học tập, làm việc và sống bằng thái độ thực sự cầu thị thì nhất định sẽ có một tiền đồ xán lạn.