Ý chính trong bài:
1/ Sự ổn định trong phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân chính là :
– Việc tiếp cận sự việc ở phương diện Văn hoá, thẩm mĩ để liên hệ, khám phá và phát hiện. Khi dựng người bao giờ ông cũng khám phá con người ở khía cạnh tài hoa, nghệ sĩ. Với nguyễn Tuân những nhân vật dù thuộc loại nào cũng đều đạt tới sự tài hoa xuất chúng trong nghề nghiệp của mình( ông lái đò, người tử tù Huấn cao, người Quản ngục). Khi dựng cảnh Nguyễn Tuân thường chọn những cảnh gây ấn tượng mạnh, đập thẳng vào giác quan để tô đậm cái phi thường, cái xuất chúng của nó. Cảnh vật trong sáng tác của Nguyễn Tuân thể hiện 2 nét đẹp: vừa hiền hoà trữ tình thơ mộng, vừa dữ dội hoành tráng: Dòng sông Đà là dòng sông độc đáo, bối cảnh cho chữ là bối cảnh đặc biệt.
– Vận dụng tri thức của nhiều ngành văn hoá khác nhau để miêu tả=> tính uyên bác( hàm chứa rất nhiều thông tin trong cuộc sống): điện ảnh, quân sự, địa lí…
2/ Sự vận động, phát triển trong phong cách Nguyễn Tuân
Nguyễn Tuân kế thừa, đồng thời sáng tạo để có 1 phong cách nghệ thuật vừa ổn định, thống nhất, vừa phong phú đa dạng.
*/ Trước Cách mạng tháng 8
– Trước cách Mạng tháng 8, phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân được thâu tóm trong 1 chữ “ngông”- thể hiện lối sống độc đáo ko giống ai, khác đời, hơn đời, khi in vào văn chương thì đó là lối làm văn chương duy nhất không ai có. Đối tượng trong sáng tác của nguyễn thời kì này là những con người đặc tuyển, những văn nhân, sĩ phu thất thế chỉ còn 1 thời vang bóng. (Chú ý phân tích nhân vật Huấn Cao để làm rõ)
– Hành văn cầu kì, giọng điệu trang nghiêm, cổ kính, hệ thống từ ngữ mới lạ do ông sáng tạo ra.
*/ Sau cách mạng tháng 8
– Vẫn tiếp cận sự vật ở phương diện văn hoá, thẩm mĩ, vẫn khai thác nét đẹp tài hoa nghệ sĩ, nhưng Nguyễn Tuân hướng ngòi bút tới những người lái đò bình thường – những người lao động bình thường trong thời đại mới của đất nước (Chú ý phân tích hình tượng người lái đò để làm nổi bật)
– Thiên nhiên trong văn chương Nguyễn Tuân vẫn là thiên nhiên đẹp, vừa dữ dội vừa thơ mộng, chỉ có điều- khác với trước cách mạng, ông khám phá cảnh sắc, con người tự nhiên đời thường của đất nước mình trong hiện tại. (Dòng sông đà)
Ngôn ngữ vần đậm chất uyên bác, cầu kì nhưng không còn nặng màu sắc cổ kính như trước.