Trái tim Kiều An Hảo nặng trĩu rơi xuống nơi sâu và lạnh nhất.
Lúc trước là cô nói dùng thân thể để đổi lấy vai diễn cho cô, dưới tình thế cấp bách đó cô sợ bị anh nhìn thấu lòng mình nên mới nói vậy. Nhưng bây giờ, anh lại thật sự xem cô thành loại người dựa vào buôn bán cơ thể để làm giao dịch với gái.
Kiều An Hảo mím môi, không nói gì.
Lục Cẩn Niên chờ một lúc, thấy Kiều An Hảo từ đầu đến cuối không có ý muốn mở miệng, anh dùng giọng điệu nhạt nhẽo đánh tan sự trầm mặc giữa hai người : “Tại sao không nói gì? Cô trăm phương ngàn kế thăm dò được tôi nơi này có biệt thự, biết tôi ngã bệnh, chạy vội từ xa như vậy tới đưa tôi thuốc, còn chăm sóc tôi cả đêm. Cô làm những việc này, chẳng lẽ không phải đang muốn gì từ tôi sao?”
“Cô vừa mới nói, tối hôm qua, cô cũng không muốn cùng tôi làm chuyện đó…” Lục Cẩn Niên nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, anh cảm thấy chính mình có ý nghĩ kỳ lạ, cả người trầm mặc một hồi thật lâu, nhưng vẫn là nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều An Hảo, giống như muốn từ mắt của cô nhìn ra một vài chuyện. Anh dùng cái giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào, nhàn nhạt tiếp tục nói : “Chẳng lẽ cô tới đây, tuyệt nhiên không nghĩ muốn hồi báo…”
Kiều An Hảo thật bất ngờ khi tâm sự của mình liền bị Lục Cẩn Niên dễ dàng nói ra như vậy, tay cô theo tiềm thức nắm chặt thành quyền, cố gắng ổn định chính mình khỏi kích động, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói : “Hai ngày trước tôi đi thử vai nữ thứ hai bộ phim chủ chốt năm nay của Truyền thông Hoàn Ảnh – Khuynh thành thời gian, nhưng không thành.”
Cô thật sự không nghĩ tới, chính mình một lần nữa vì che dấu tâm sự mà tiếp tục đem mình trở thành hàng hóa giao dịch. Kiều An Hảo tự nhéo lòng bàn tay mình đến đau buốt, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ không thay đổi, ung dung bình thản tiếp tục nói : “Đội hình dàn diễn viên bộ phim này rất lớn, phim còn chưa quay mà tiếng tăm đã lan xa, nếu anh thật sự muốn hồi báo, vậy hãy cho tôi vai nữ số hai này.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thẳng vào Kiều An Hảo, nhìn rồi lại nhìn. Con ngươi Lục Cẩn Niên trầm xuống, bất chợt cả người quấn ra, mạnh mẽ xuống giường, sau đó sải bước đi đến trước mặt Kiều An Hảo, cầm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ra khỏi phòng ngủ, kéo xuống lầu, đi đến cửa biệt thự, sau đó mở cửa, Lục Cẩn Niên liền đem Kiều An Hảo lập tức kéo đến trước mặt của mình, động tác của anh hơi dừng một chút, sau đó không chút do dự nhấc cả người Kiều An Hảo lên, dùng sức ném cô ra ngoài cửa biệt thự, theo sau đó là giơ tay lên, dùng sức đóng “rầm” cửa lại.
Một loạt động tác này của Lục Cẩn Niên bất thình lình lại hung mãnh, Kiều An Hảo căn bản không kịp phản kháng, đợi cho cô phục hồi tinh thần, cả người đã bị Lục Cẩn Niên ném ra khỏi biệt thự.
Nhưng mlà túi của cô cùng chìa khóa xe, di động, áo khoác, vẫn còn ở trên lầu. . . . . .