Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 295: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (5)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Editor : Meitu

Có lẽ là chuyện bảy tám năm trước, lúc ấy chẳng qua cô cũng vừa học cách hút thuốc, sau đó cũng không lâu lắm, thì bị người kia cấm hút thuốc. . . Thật ra thì cô luôn hi vọng, vào giờ phút này mình hút thuốc, thì người kia sẽ xuất hiện bên cạnh cô, hung dữ cướp đi điếu thuốc của cô, tức giận khiển trách cô một trận, nhưng cuối cùng chỉ là của hi vọng mà thôi, từ đó về sau, người kia cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. . .

Tống Tương Tư nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ những chuyện vốn đã cố gắng quên đi, sau đó dùng sức hút một hơi, phun ra một làn khói lượn lờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên

qua, thấy Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào sự trống rỗng trước mặt, hình như đang ngẩn người.

Tống Tương Tư hơi nhăn trán, phủi tro tàn thuốc lá, khàn khàn giọng hỏi: “Thế nào? Tâm trạng không vui?”

Sau đó Tống Tương Tư lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật: “Bởi vì muốn tốt cho Kiều An Hảo sao?”

Đúng vậy, bởi vì muốn tốt cho Kiều An Hảo. . .

Chẳng bao lâu sau, lúc mình khổ sở, thương cảm, không vui, cũng dính líu không rõ ràng đến ba chữ “Kiều An Hảo” này chứ?

Cổ họng Lục Cẩn Niên như bị thứ gì chặn lại, không muốn nói gì, định dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó thò ơ chuyển đề tài: “Sinh nhật người bạn tối nay là người cô thích?”

“Ha ha . .” Tống Tương Tư giống như nghe được chuyện gì buồn cười vậy, trong lúc bất chợt nở nụ cười trong trẻo, cười đến nước mắt chảy ra ngoài, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên, hết sức nghiêm túc nói: “Là người đã chết.”

Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người.

Nhìn có vẻ là người rất vô tình, nhưng có lẽ đáy lòng cũng cất giấu một chuyện xưa đầy thương tâm.

Người đàn ông không có tính tò mò như phụ nữ, cho nên Lục Cẩn Niên im lặng không tiếp tục hỏi.

Tống Tương Tư cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, một điếu lại một điếu, đang hút đến điếu thứ mấy không nhớ rõ, Tống Tương Tư bất chợt thấp giọng mở miệng: “Thật ra thì scandal của tôi và Niên Quan Vu là thật, thật sự xuất thân của tôi là người hầu rượu.”

Lục Cẩn Niên sửng sốt, mới nhớ tới lúc Tống Tương Tư nổi tiếng, có tin đồn nói rằng cô là người đứng đầu bảng hộp đêm ở Bắc Kinh.

Nhưng trời sinh Tống Tương Tư giỏi diễn xuất, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng giỏi, sau cùng, những scandal kia đều bị hào quang của cô che giấu.

Tống Tương Tư lại gần Lục Cẩn Niên, nói điều gì đó có vẻ như là một chuyện xấu xa, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: “Chẳng qua, tôi chỉ bán cho một người, năm vạn đồng. . .”

Vừa nói Tống Tương Tư nhìn về phía Lục Cẩn Niên giơ tay lên, ra dấu ‘Năm’, giống như tự giễu cười nói: “Bán bảy năm, không biết có bao nhiêu tiền đúng không?”

Tống Tương Tư nói xong, dập tắt điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt giống như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai một cái: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà, bái bai Lục ảnh đế!”

Sau đó cũng không chờ Lục Cẩn Niên phản ứng, dứt khoát xoay người, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Từ lúc Tống Tương Tư rời đi, trong văn phòng hoàn toàn yên lặng như tờ, Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, cho đến lúc tiếng đồng hồ báo nửa đêm truyền đến, anh mới đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nghĩ, biết sinh nhật của mình đã kết thúc.

Tầm mắt anh nhìn chằm chằm phương xa, dần dần có hơi lơ lửng, nhìn xuyên qua bóng đêm mập mờ của thành phố, giống như anh thấy được năm năm trước, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được đêm hôm đó.

Chọn tập
Bình luận