Lục Cẩn Niên nói xong, Kiều An Hảo chớp chớp mắt, có một giọt lệ chảy xuống.
Trong giờ phút này, cô cảm thấy được, thế giới bên ngoài đối với mình thế nào, nhục mạ mình ra sao, đều nhỏ bé không đáng kể.
Cho dù cô có bị mang tiếng xấu, bị người khác chửi rủa, thì như thế nào?
Cô có Lục Cẩn Niên yêu cô, rất nhiều người phụ nữ đều mong ước cũng không thể gặp được anh.
Một chuyện nữa, cho dù cả thế giới có phỉ nhổ cô, nhưng cô vẫn là bảo bối trong lòng anh như cũ.
Vậy là đủ rồi… Cũng nên biết đủ rồi.
Nhân sinh của cô đã cực kỳ viên mãn, cho dù hiện tại có phần trắc trở, tương lai có thiếu thốn những gì, thì có quan hệ gì?
Kiều An Hảo cảm động không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả tâm trạng của mình, sau cùng trực tiếp vòng tay lên cổ nh, ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi anh.
Tay của cô chú động nhiệt tình như thế, khiến thân thể anh khẽ run, sau đó liền giữ lấy đầu cô, hôn sâu sắc.
Rõ ràng vừa mới có một đoạn ân ái, rõ ràng hai người đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại rất muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, để nói lên nội tâm của mình.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hai người tiếp xúc thân mật, âm hưởng hoan ái đứt quãng.
Lúc đang làm, Lục Cẩn Niên quay người lại, ôm Kiều An Hảo ở trên người mình, thay đổi một tư thế, cho đến khi sắp kết thúc, anh mới đổi về nam trên nữ dưới, cuối cùng, đem hết tất cả vào trong người cô.
Sau khi kết thúc một lúc lâu, Lục Cẩn Niên vẫn chưa rời khỏi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, toàn thân đều giãn ra, không hề nhúc nhích, cũng mệt đến không muốn nhúc nhích.
Lục Cẩn Niên hôn môi cô, cổ, vành tai… Hôn đến sau cùng, liền tiến đến bên tai cô, nói thật nhỏ: “Kiều Kiều, anh yêu em.”
Kiều An Hảo bị anh nói những lời này, lười biếng giật giật thân thể, tiến vào trong lòng anh, mơ màng không rõ nói: “Em cũng yêu anh.”
Trong tích tắc ấy, Kiều An Hảo lại bị Lục Cẩn Niên hung hăng gặm cắn môi.
–
Buổi trưa chịu áp lực, thêm buổi tối lại vận động quá sức, thể lực của Kiều An Hảo cạn kiệt, thoáng chốc đã gối đầu lên cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Đêm nay quá độ, thật đúng là khiến Lục Cẩn Niên mệt mỏi, nhưng là, anh không bối rối chút nào, vẫn đợi đến lúc hô hấp của cô trở nên đều đều, mới mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng lén lút kéo cánh tay khỏi đầu cô, nhẹ nhàng xuống giường, cầm di động của mình, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên đi vào thư phòng, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, nhưng là nghĩ một lúc nữa phải về phòng ngủ, sợ mùi khói ám vào, khiến cô bị phiền, sau cùng liền để lại vào trong hộp, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
Tuy đã rất trễ, nhưng là một lúc lâu sau, điện thoại vẫn được nghe, bên trong không hề truyền đến âm thanh của trợ lý, nhưng lại có tiếng mở cửa vụn vặt, sau đó, giọng nói của trợ lý truyền đến: “Lục tổng.”
“Ừhm…” Lục Cẩn Niên lên tiếng, cũng không chờ trợ lý hỏi chuyện gì, liền mở miệng nói: “Radio XX không phải đã từng nhiều lần liên hệ với tôi, muốn tôi tham gia nhưng đều bị từ chối sao? Ngày mai cậu đến đó, sắp xếp một thời gian hợp lý để tôi tham gia.”