Mẹ Kiều nhìn vẻ mặt của Hàn Như Sơ, ngượng ngùng cười cười, liền hắng giọng một cái, nhắc nhở Kiều An Hảo chú ý kiêng kỵ.
Kiều An Hảo đáy lòng hiểu thẩm thẩm ám hiệu, nhưng là cô hết lần này tới lần khác giả dạng làm không hiểu dáng vẻ, quay đầu, nhất phái tự nhiên mở miệng nói: “Em và Lục Cẩn Niên từng diễn với nhau, bởi vì anh ta diễn tốt quá nên em bị áp lực rất lớn, mẹ anh ta là minh tinh, có lẽ là anh ta di truyền diễn xuất từ mẹ…”
“Kiều Kiều!” Nhắc đến Lục Cẩn Niên còn không được, còn nhắc mẹ của Lục Cẩn Niên, mẹ Kiều thấy gương mặt Hàn Như Sơ từ từ lạnh như băng, không nhịn được liền mở miệng dừng lại Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm mẹ Kiều đầu tiên là vô tội sửng sốt một lát, sau đó giống như là hiểu ra chuyện gì: “Con quên mất, mẹ của Lục Cẩn Niên và bác Hứa có…”
Kiều An Hảo nói tới chỗ này, lập tức dừng lại, sau đó giơ tay lên, bưng kín miệng mình, giả bộ lỡ lời: “Thật xin lỗi, bác Hứa, con không phải cố ý.”
Lúc này sắc mặt Hàn Như Sơ đã cực kỳ khó coi.
Mẹ Kiều vội vàng quay đầu, ôn tồn mở miệng khuyên: “Hàn Như Sơ, Kiều Kiều nó nói chuyện không suy nghĩ, chị đừng để trong lòng.”
Cây gai lớn nhất trong lòng Hàn Như Sơ chính là Lục Cẩn Niên cùng mẹ của anh, lúc này ngay sinh nhật bà , Kiều An Hảo lại kể chuyện chồng bà phản bội bà, đơn giản là trong nháy mắt phá hủy tất cả tâm tình tốt của bà ta, trong lòng bà cực kỳ không vui, nhưng ngại vì bối cảnh nhà họ Kiều, lại không thể tức giận, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, giả bộ khoan hồng độ lượng không ngần ngại chút nào, nói: “Làm gì có, tôi biết Kiều Kiều lỡ miệng, làm sao sẽ tức giận nó chứ.”
Mẹ Kiều nghe được lời này của Hàn Như Sơ, lập tức quay đầu nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, mau nói xin lỗi bác Hứa…”
Kiều An Hảo biết mẹ Kiều muốn nói gì, nhưng cô cũng không chờ thím nói hết lời, liền đứng lên, giành trước một bước mở miệng nói: “Con phải đi vệ sinh.”
Sau đó cũng không chờ bất luận ai lên tiếng, liền thẳng hướng đi phòng vệ sinh.
Để lại mẹ Kiều nói 1 nửa, chỉ có thể hướng về phía Hàn Như Sơ cười, nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ về để ý lại Kiều Kiều!”
“Không có sao, làm gì có.”
Chỉ là lúc Kiều An Hảo nghe được Hàn Như Sơ nói một câu nói này, liền đóng phòng vệ sinh lại, cô dựa vào cánh cửa đứng một lát, sau đó đi tới bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt lạnh có chút thấu xương.
Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của Hàn Như Sơ, cô nhất định sẽ không bước vào nhà họ Hứa một bước.
Hôm nay cô đến đây, chính là muốn cho Hàn Như Sơ ấm ức.
Không phải là nói, sinh nhật vui vẻ sao?
Kiều An Hảo dùng sức nắm bồn rửa mặt lạnh như băng, khẽ cong môi.
Mối thù giết con, làm sao có thể giả bộ như không có chuyện gì, nhìn bà ta ăn sinh nhật vui vẻ?
Kiều An Hảo đi ra trong phòng vệ sinh, trong phòng khách không khí đã khôi phục như thường, TV đã đổi kênh, Kiều An Hạ cũng cúp điện thoại.
Mẹ Kiều vì chuyện Kiều An Hảo lỡ lời, có chút băn khoăn, tìm chuyện Hàn Như Sơ thích nghe nói, Kiều An Hạ ôm đệm, thỉnh thoảng thêm vào một câu.
Mà Hứa Gia Mộc vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm TV, giống như TV vẫn còn phát bộ phim lúc nãy, thoạt nhìn có chút xuất thần, giống như là đang suy nghĩ về ai, chuyện gì đó.