Nếu so với anh thì cô càng khó chịu hơn, nhưng khó chịu như thế nào?
Lục Cẩn Niên chỉ đơn thuần nghĩ như vậy đã cảm thấy có chút gì đó không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận, đó chính là sự tự trách bản thân sâu sắc.
Bọn họ nói rất đúng, chuyện này là anh đã sơ sẩy, anh yêu cô nhiều năm như vậy, mỗi lần ân ái cùng cô, anh đều cảm thấy như một giấc mơ, nên quên chuyện tránh thai, mà thật khéo, cô cũng quên mất, sau đó còn có bi kịch xảy ra.
Lúc đến trường, ở ký túc xá cho học sinh nam, không phải không có chuyện vụng trộm yêu đương ăn trái cấm, mà tất cả mọi người đều trẻ người non dạ, nên cũng gây ra chuyện ảnh hưởng đến mạng người.
Anh nhớ rõ lúc học trung học, có một lần học thể dục, một nữ sinh không biết mình có thai, còn tham gia chạy cự li dài, lúc chạy đến vòng cuối cùng, đột nhiên chảy máu rất nhiều, sau này mới biết được là sinh non, lúc ấy là học trung học, trường học thấy điều đó ảnh hưởng đến uy tín, cuối cùng đuổi học học sinh kia, lúc bạn đó đến trường thu dọn đồ đạc, khóc đến sưng vù mắt, màchẳng lâu saunam sinh kia có bạn gái mới, mỗi lần những nữ sinh khác nói về chuyện này, đều mắng cô gái kia không biết giữ gìn.
Còn có một lần, lúc học đại học, lúc ngủ, có một nam sinh đang khoa trương về điều kiện gia đình, nói về một cô gái tên Kế Hoa, cô ấy vì gã nam sinh này mà xảy thai hơn ba lần, gã cũng không thương hại nữ sinh kia, thậm chí sau khi uống rượu, lúc khoe khoang gã còn nói đã liên tiếp nói về chuyện này, sau khi tốt nghiệp, nam sinh này đã không lưu tình mà đá nữ sinh kia, lúc đó, nữ sinh kia suốt đời cũng không thể mang thai.
Năm đó bởi vì việc không liên quan đến mình, nên căn bản anh không để ý tới, chuyện này qua đi cũng rơi vào quên lãng, cho đến lúc con Kiều An Hảo chết từ trong bụng mẹ, dẫn đến việc sinh non, không biết tại sao hai việc trên lại xuất hiện rõ ràng trong trí nhớ.
Khi đó không phải anh không có cảm xúc, cũng thấy hai nam sinh thật cặn bã, nữ sinh thì quá mức đáng thương, thậm chí anh còn âm thầm thề trong lòng, nếu có một ngày anh có thể may mắn cùng Kiều An Hảo, anh tuyệt đối không để cô trải qua những điều xấu xa như vậy, anh muốn dốc hết sức mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.
Nhưng mà, hiện tại thế nào?
Anh đã khiến cô trải qua một cuộc tình đau thương…
Nếu anh không chạm vào cô, nếu anh kiềm chế bản thân, nếu anh nhớ tới việc tránh thai… Nếu vài ngày trước anh thấy cô nôn liền nghĩ đến cô bị nghén… Nếu là…
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay, trong cổ vừa chua xót vừa đau đớn.
Rõ ràng có rất nhiều cách để tránh xảy ra chuyện đau lòng, nhưng anh cố tình không làm được dù chỉ một cái “nếu là”.
Anh thật sự xin lỗi cô.
Không khiến cô được hạnh phúc, lại mang cho cô sự tối tăm.
–
Cả đêm Lục Cẩn Niên không ngủ, vẫn giữ bên giường bệnh của Kiều An Hảo.
Theo như lời bác sĩ, thuốc mê và thuốc ngủ khiến cô ngủ lâu như vậy, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ vừa đến đã nói không có gì trở ngại, chỉ là ngủ say thôi.
Lúc bảy giờ sáng, Lục Cẩn Niên gọi điện cho trợ lý, bảo tới đón mình rồi làm thủ tục xuất viện cho Kiều An Hảo, trở về Cẩm Tú Viên.
Má Trần đã tỉnh lại, nhìn thấy xe trở về, lập tức ra đón, nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo còn đang ngủ say, vẻ mặt lo lắng lập tức hỏi: “Cậu chủ, cô chủ thế nào rồi?”
Sáng mùa hạ, bên ngoài hơi lạnh, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị cảm lạnh nên không để ý đến lời nói của má Trần, trực tiếp vào phòng.