Bà đưa tổ yến cho Kiều An Hảo, cho thuốc ngủ vào, cho nên bà biết chắc chắn Kiều An Hảo sẽ bị sảy thai, cũng biết chắc chắn cô phải đến bệnh viện để làm giải phẫu nạo thai.
Con trai của bà tỉnh lại, bà lo trước lo sau, sợ Kiều An Hảo và anh sắm vai vợ chồng một thời gian dài như vậy sẽ nảy sinh cảm tình, cho nên đã nghĩ tất cả mọi biện pháp để thăm dò lỗ hổng của mình.
Anh của lúc đó, chỉ nghĩ cách làm như thế nào để Kiều An Hảo bớt khổ sở mà làm quên mất phải che giấu chính mình để người khác không nắm đằng chuôi.
Nhất thời lơ là, suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn!
Nếu Kiều An Hảo không gặp phải sự cố lúc quay phim, có lẽ cả đời này anh cũng không thể biết, trong lòng cô đã ngưng kết thù hận với mình.
Năm năm trước, ngày sinh nhật đó của cô, bà ta ném hết tất cả hoa tươi và bánh ngọt mà anh tặng cho cô.
Năm năm sau, vẫn đúng vào ngày sinh nhật của Kiều An Hảo, bà ta lại hãm hại để Kiều An Hảo phán tội tử hình cho anh.
Hóa ra, bà ta tàn nhẫn hơn rất nhiều so với trong trí tưởng tượng của anh.
So với người y tá xa lạ kia, đêm qua Lục Cẩn Niên lại giải thích hết mọi sự tình cho cô nghe, Kiều An Hảo đương nhiên không hề chần chừ gì mà tin tưởng anh, cô không chú ý đến sự thay
đổi của anh, tiếp tục nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình: “Tại sao người y tá kia lại nói dối tôi? Cô ta có mục đích gì?”
Lục Cẩn Niên hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cũng không hề nghe thấy Kiều An Hảo đang nói gì.
Kiều An Hảo đợi một lcus lâu, cũng không thấy anh đáp lại, không nhịn được lên tiếng gọi anh: “Lục Cẩn Niên?”
Lục Cẩn Niên vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, nhạt nhẽo mở miệng nói với Kiều An Hảo: “Tôi cũng không rõ… mọi việc tôi đều giao cho trợ lý giải quyết, trước đây cậu ta cũng từng nói với tôi, là có một y tá cầm danh thiếp của tôi để uy hiếp cậu ta đưa thêm tiền, cậu ta không để ý lắm, tôi nghĩ có thể là như vậy, nên mới tìm em.”
Hóa ra là như vậy… Kiều An Hảo tin là thật, vẫn cảm thán một câu: “Con người bây giờ, vì tiền bạc, chuyện trái lương tâm cỡ nào cũng có thể làm được.”
Sau khi cảm thán xong, Kiều An Hảo lại thể hiện sự áy náy của mình với Lục Cẩn Niên: “Thế nhưng dù là như thế nào, Lục Cẩn Niên, tôi vẫn nên nói một tiếng xin lỗi với anh.”
“Ừhm, không sao…” Lúc anh nói đến đây, liền dừng lại, trong mắt liền lóe lên một tia chết chóc.
Có một số việc, người khác đã cố ý muốn cô hiểu lầm, làm sao cô còn có thể nhìn ra được?
Hàn Như Sơ đã theo dõi cô từ lúc nhỏ đến bây giờ, cô chẳng khác nào con gái ruột của bà, đánh chết cô cũng không thể tin được là Hàn Như Sơ là người hãm hại đứa con trong bụng mình.
Cho dù bây giờ, anh nói cho cô biết sự thật, cô cũng sẽ nghĩ là anh đang nói xấu Hàn Như Sơ?
Sở dĩ anh có thể chịu đựng sự ghét bỏ và khinh thường của Hàn Như Sơ dành cho mình từ trước đến nay, thậm chí cả những sự thương tổn, nhưng chuyện này liên quan đến đứa con của anh, anh không thể ngồi yên không làm gì được, một ngày nào đó, anh sẽ bắt Hàn Như Sơ phải trả một cái giá thật đắt.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, đè ép luồng cảm xúc đang quay cuồng trong ngực xuống, sau đó mới mở miệng, âm thanh cực kỳ nhạt: “Thật ra chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm.”
Dừng một lúc, Lục Cẩn Niên còn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Nói chuyện lâu như vậy, đúng là Kiều An Hảo đã bị sự buồn ngủ đột kích, mí mắt bắt đầu đánh nhau, sau cùng liền khép lại, lúc cô còn chưa ngủ say, còn mơ mơ màng màng cảm giác được có người tiến đến gần, để lại trên trán cô một nụ hôn ấm áp ướt át.