“Cậu chủ, hiện giờ phu nhân không muốn gặp cậu, cậu vẫn đừng nên ở đây, làm tình hình của phu nhân càng nặng thêm.”
Hứa Gia Mộc giật giật môi, nói: “Dì, dì chăm sóc bà ấy cho tốt, đợi cảm xúc của bà ấy ổn định, hôm nào tôi đến thăm bà ấy.”
Hứa Gia Mộc đi ra khỏi bệnh viện, cũng không hề sốt ruột lên xe luôn, anh sựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh của Hàn Như Sơ.
Gió xuân đầu mùa ở Bắc Kinh, vẫn lạnh như cũ, lúc thổi qua, mang theo rét lạnh thấu xương.
Hứa Gia Mộc hút xong một điếu, tay cũng đã đông cứng lạnh lẽo.
Anh bỏ tàn thuốc vào trong thùng rác, chà xát tay, đang chuẩn bị mở cửa xa, điện thoại trong túi lại kêu lên.
Hứa Gia Mộc dừng lại, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên báo trên màn hình điện thoại, liền trố mắt.
Điện thoại trong lòng bàn tay liền rung lên, Hứa Gia Mộc nghe, ổn định lại hô hấp, đưa điện thoại đến bên tai, liếm liếm môi, mở miệng nói: “Sao thế?”
Trong điện thoại im lặng một lát, mới truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên: “Sáu giờ chiều có thời gian hay không?”
“Có.”
“Ăn một bữa cơm?”
“Được.” Hứa Gia Mộc đáp lại, lại hỏi: “Chỗ cũ?”
“Ừhm.” Lục Cẩn Niên đáp lại.
Trong nháy mắt, giữa hai người lại trở nên yên tĩnh, qua một lúc, Hứa Gia Mộc nghe được bên đầu dây của Lục Cẩn Niên truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là tiếng nhắc nhở của trợ lý: “Lục tổng, đến giờ họp rồi.”
“Có việc sao?” Hứa Gia Mộc hỏi, sau đó liền giơ chân lên, đá vào lốp xe: “Buổi tối gặp rồi nói sau, anh làm việc đi.”
“Được.” Lục Cẩn Niên nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc thu lại điện thoại, đứng bên cạnh xe một lúc, sau cùng mở cửa xe ra, ngồi xuống, lái ô tô rời đi.
–
Lục Cẩn Niên sau cuộc họp buổi trưa đã bắt đầu không yên lòng, trong đầu thường hiện lên câu từ trong phong thư kia, thế nên đến lúc anh phát biểu, cũng vì thất thần mà va vấp nhiều lần.
Năm giờ liền tan họp, Lục Cẩn Niên để cho trợ lý tan tầm trước, sau đó trở lại văn phòng gọi điện cho Kiều An Hảo, báo lại hành trình, sau đó đi vào phòng nghỉ, thay quần áo thể thao, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.Tầm sáu giờ, Lục Cẩn Niên đã đến chỗ Hứa Gia Mộc.
Đó là một nhà hàng phụ cận với sân vận động quốc gia, tính tình của bà chủ rất nhiệt tình, khách cũng không nhiều, nhưng đều là khách quen, sở dĩ anh biết chỗ này, là do Hứa Gia Mộc dẫn đến.
Lục Cẩn Niên dừng xe, đẩy cửa ra, bên trong một khoảng trống trải, không có một ái, bà chủ đứng ở lối vào, lập tức buông máy tính ở trong tay xuống, ngẩng đầu, cười tít mắt mở miệng: “Cậu Lục, Cậu Hứa đã đến rồi, ngồi ở chỗ hai người thích đợi cậu đến làm một ván rồi.”
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái.
Bà chủ quán đi khỏi quầy dẫn Lục Cẩn Niên đi vào trong, nói: “Cậu Lục, lâu rồi không thấy đến đây ăn cơm, cậu Hứa thì thường xuyên đến đây, mỗi lần đều đến một mình, tôi còn hỏi cậu ấy sao không đi cùng cậu, cậu ấy nói cậu rất bận.”
Lục Cẩn Niên “Ừhm” một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người Hứa Gia Mộc đang ngồi cách đó không xa, sợ là lúc đến đây, đã uống hết hai chai rượu.
“Cậu Hứa, cậu Lục đến rồi.” Bà chủ vừa nói, Lục Cẩn Niên đã nhẹ nhàng cởi áo khoác, kéo ghế ở trước mặt Hứa Gia Mộc ngồi xuống.