Kiều An Hảo có hơi ngượng ngùng tiếp tục ăn, nhưng vẫn tiếp tục bóc vỏ tôm.
Cái bàn hơi lớn, lúc Kiều An Hảo thả vào trong chén của Lục Cẩn Niên, phải nhổm dậy, đưa tay ra phía trước.
Mặc dù Lục Cẩn Niên đang dựa vào ghế gọi điện thoại, nhưng lực chú ý vẫn dừng trên người Kiều An Hảo, nhất là đang nhìn thấy cô gái bóc vỏ tôm, trên gương mặt cũng nhuộm một tia ấm áp.
Lục Cẩn Niên bất chợt thấy Kiều An Hảo đưa tay, đã biết hướng đưa, không ngờ Kiều An Hảo muốn đút tôm cho mình, người hơi ngẩn ra, mang theo vài phần thụ sủng nhược kinh nghiêng người về trước, mở miệng, vốn Kiều An Hảo định thả con tôm vào trong chén thì Lục Cẩn Niên đã ăn.
Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được môi ấm áp của anh lướt qua ngón tay của mình, kèm theo một cảm giác tê dại, con tôm trong tay đã biến mất.
Cô không phải là muốn đút cho anh ăn, cô muốn bỏ tôm vào trong chén…
Kiều An Hảo không nhịn được nháy mắt với Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên thấy ám hiệu của cô, cho là cô muốn bày tỏ với mình, vì vậy vừa nghe điện thoại, vừa dùng khẩu hình miệng nói với Kiều An Hảo: “Cảm ơn.”
Cô là người tùy tiện, chủ động đút đàn ông ăn gì sao?
Cô bị anh hiểu lầm, nhưng mà sự hiểu lầm này cô lại thích, làm sao bây giờ?
Giống như có chiếc lá rơi vào trong hồ của Kiều An Hảo, tạo nên một vòng sóng gợn.
Cô mang theo vài phần ngọt ngào và hạnh phúc, cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc bóc tôm, sau đó lại đưa tay ra, bỏ vào trong chén Lục Cẩn Niên, sau đó lại bị Lục Cẩn Niên hiểu lầm cô đút anh, liền giương miệng tiếp tục ăn.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng Lục Cẩn Niên nói vài câu với người trong điện thoại, sau đối phương phát video, để cho anh nhìn thấy nội dung trong vi tính, Lục Cẩn Niên vừa nhìn, lúc bàn tay Kiều An Hảo đưa đến, lại mở miệng ăn, đến cuối cùng, giống như thành thói quen, không cần nhìn tay Kiều An Hảo đang ở đâu, cũng có thể chính xác ăn tôm trong tay cô.
bạn nào muốn đọc trước hơn 100 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé 🙂 ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên ăn tự nhiên như vậy, sau đó lại thấy trong tay mình còn sót lại con tôm cuối cùng, con ngươi khẽ vòng vo chuyển, giống như làm chuyện xấu, cầm một xác tôm đưa tới khóe miệng Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên theo thói quen mở ra miệng cắn, nhai vài lần, mới phát hiện ra điều gì không đúng, nhăn trán, liền nhổ ra, ngẩng đầu lên, thấy Kiều An Hảo cười, cầm con tôm đã bóc vỏ cuối cùng, đưa tới, anh cúi đầu ăn, giãn trán ra, sau đó nói đôi câu trong điện thoại, liền cúp điện thoại, quay đầu vừa vặn thấy Kiều An Hảo đang dùng tay không dính đường dấm rút ra khăn giấy ướt, bởi vì chỉ có một tay, thế nào cũng không rút ra được, vì vậy nhìn Lục Cẩn Niên vừa cúp điện thoại nói: “Rút giúp em đi.”
Lục Cẩn Niên rút khăn giấy ướt, nhưng không đưa cho Kiều An Hảo, ngược lại tự nhiên địa cầm ở trong tay, giúp cô lau tay đến khi nào sạch sẽ.
Kiều An Hảo rũ mi mắt, nhìn chằm chằm động tác Lục Cẩn Niên lau tay mình, không có cự tuyệt cũng không có phản kháng.
Cô không phải không nhận ra được giữa mình và Lục Cẩn Niên có chút mập mờ, mặc dù cô không biết rốt cuộc đáy lòng Lục Cẩn Niên nghĩ như thế nào, nhưng đối với chuyện yêu Lục Cẩn Niên mười ba năm, mà nói, thật rất hưởng thụ cảm giác mập mờ như vậy.