Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vuốt mái tóc dài của cô: “Kiều Kiều, nếu có thể ở bên cạnh em, cho dù là phiền phức cỡ nào, với anh mà nói, đều là vui vẻ.”
Em cũng không biết, anh vui vẻ đến mức nào, khi có thể đặt ba chữ Lục Cẩn Niên bên cạnh Kiều An Hảo.
Đặt sáu chữ này thành một câu, đừng nói là đẹp như vậy, cho dù là xấu thế nào, đều vô cùng động lòng người.
Vốn dĩ Kiều An Hảo còn đang khó chịu, bị một câu nói ấm áo của anh như vậy tác động đến, cô cong cong môi với anh, vẫn mang theo chút tủi thân nói: “Đúng là thế gian, đều nói em không xứng với anh.”
“Không sai…” Lục Cẩn Niên nghiêm trang mở miệng, khiến tâm trạng của cô không dễ dàng mới có chuyển biến tốt đẹp một chút, lại rơi xuống trong nháy mắt, sau đó Lục Cẩn Niên liền vỗ vỗ chính mình: “Đúng là anh…” sau đó chỉ về phía Kiều An Hảo “không xứng với em.”
Chán ghét… cô rõ ràng nói cô không xứng với anh, vậy mà anh lại đổi thành anh không xứng với cô.
Bị Lục Cẩn Niên trêu đùa như thế, chẳng những không tức giận, cô còn nín khóc mà cười: “Lục Cẩn Niên, anh rõ ràng là xấu lắm!”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên dung túng nhìn Kiều An Hảo còn chưa khô nước mắt, khó chịu lâu như thế cuối cùng cũng có thể giải tỏa được một chút, có thể vui vẻ trở lại.
Tâm trạng của Lục Cẩn Niên cũng tốt lên theo, không nhịn được vươn tay bóp chóp mũi của cô: “Em không biết xấu hổ gì cả, khóc xong lại cười, như một đứa bé ấy.”
“Em vốn là trẻ con, ba tuổi rưỡi…” Nói xong Kiều An Hảo liền bĩu môi với Lục Cẩn Niên, làm ra một động tác tinh nghịch.
“Là sao?” theo câu hỏi của anh, anh mạnh mẽ xoay người đặt Kiều An Hảo ở dưới thân, thuận thế đưa tay vào trong quần áo, nắm lấy ngực của cô: “Ba tuổi rưỡi, chỗ này đã phát dục lớn như vậy rồi à?”
“Lục Cẩn Niên, anh là lưu manh!” Kiều An Hảo tức giận mắng anh, sau đó môi của cô bị anh chặn lấy, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi :”Ưm…”
Sau đó bên tai lại truyền đến âm thanh câu dẫn của anh: “Còn có chuyện lưu manh hơn.”
Sau đó, Kiều An Hảo liền thật sự bị Lục Cẩn Niên lưu manh ăn sạch.
–
Sau khi Lục Cẩn Niên kết thúc, cũng không hề sốt ruột rời khỏi người cô, mà gắt gao ôm lấy cô, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt xinh đẹp, có tia sáng động lòng người, giọng nói mang theo tình cảm sâu sắc vô cùng mê hoặc: “Kiều Kiều, mặc kệ người ngoài nói thế nào, em làm phiền anh, anh không xứng với em, đều là người ngoài nói.”
“Trên thế giới này, có rất nhiều phụ nữ, xinh đẹp hơn em, thông minh hơn em, xuất sắc hơn em rất nhiều lần, nhưng là, em phải hiểu được, Lục Cẩn Niên chỉ muốn, cho tới bây giờ cũng không phải là thứ tốt nhất trên thế giới, người trong lòng mà anh muốn mới chính là người tốt nhất.”
“Mà người đó, chỉ là em, cũng chỉ có thể là em.”
“Trước kia không thay đổi, hiện tại cũng sẽ không thay đổi, tương lai càng không thể thay đổi.”
“Cho nên, không cần nghĩ nhiều, cũng không cần thấy khổ sở, anh hứa với em, anh sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhất định anh sẽ nghĩ ra cách tốt nhất.”
Lục Cẩn Niên nói xong, Kiều An Hảo chớp chớp mắt, có một giọt lệ chảy xuống.