“Lúc trước, sau khi anh cùng cô ấy trở về quê nhà, anh càng không thể cố gắng để cho mình tiếp nhận em. “
Cánh môi Dương Tư Tư hơi hé mở: “Anh… Lúc đó, không có ở Bắc Kinh, là theo Tống Tương Tư trở về quê quán của cô ấy?”
“Đúng.”
“Cho nên, đêm đó, bất chợt rời khỏi bữa tiệc không nói, nhưng thật ra là cùng cô ấy đi?”
“Ừ.” Hứa Gia Mộc biết mình thẳng thắn như vậy làm tổn thương người khác, nhưng mà anh phải làm vậy, bởi vì từ lúc ban đầu anh mở miệng nói muốn có số điện thoại của cô, anh cũng đã làm thương tổn cô, bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là không lừa cô, đây là sự tôn trọng anh dành cho cô.
“Vậy em gọi điện thoại cho anh, nói gặp ở Bắc Kinh, anh nói được, còn nói có chuyện muốn nói với em, nhưng thật ra là muốn chia tay em?”
“Đúng.” Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nước mắt Dương Tư Tư rốt cuộc không nhịn được rơi xuống: “Không phải anh và cô ấy đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao anh thay đổi? Là bởi vì giảng hòa với cô ấy xong rồi sao?”
“Không phải.” Hứa Gia Mộc lắc đầu, trong đầu thoáng qua lời ba Tống trước khi mất, vẻ mặt của anh trở nên có chút hoảng hốt: “Là bởi vì anh phát hiện, từng ấy năm tới nay, người tổn thương đến đối phương không phải là cô ấy, mà là anh.”
Dương Tư Tư chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhìn Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chờ anh tiếp tục nói.
“Cô ấy theo anh tám năm, từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân cũng cho anh, trong 8 năm, cô ấy thôi học anh không biết, cô ấy ngã bệnh anh không biết, cô ấy bị thương anh không biết, cô ấy bị người trong đoàn phim bắt nạt anh không biết, cô ấy mừng năm mới một mình cũng không biết, cô ấy gọi điện thoại tìm anh, anh không có nhận nghe…”
“Tám năm, ba nghìn ngày đêm, anh lại không biết gì cả.”
“Cách tổn thương, không phải là cô ấy nói lời khó nghe với anh, không phải là cô ấy không cần anh, bỏ đứa bé, mà là coi thường.”
“Anh xem thường cô ấy suốt tám năm.”
“Cô ấy cho anh 8 năm và cơ hội, chờ anh quý trọng cô ấy, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không hề quý trọng.”
“Thậm chí, trong 8 năm kia, anh đã không quan tâm, không cho cô sự ấm áp, thậm chí ngay cả vui vẻ cũng không cho cô…”
“Em biết không? Anh xức túi cho em, ôm bả vai em để tránh em bị xe đụng, ở chỗ đông người anh ôm vào lòng, em tới kỳ kinh nguyệt anh mua cho em trà gừng, ngươi muốn uống sữa lắc, giữa mùa hè chói chang anh đi mua cho em, em muốn thế nào anh cũng làm cho em, nhưng mà, em biết không? Những chuyện này, trong 8 năm, anh không hề làm 1 việc vì cô ấy.”
“Bây giờ anh ưu tú không thể bắt bẻ, đều nhờ Tống Tương Tư thay đổi.”
“Nếu như không có cô ấy, lại không thể có Hứa Gia Mộc thận trọng như bây giờ.”
“Cô ấy dùng tám năm, biến anh thành bộ dạng này…” Hốc mắt Hứa Gia Mộc lại đỏ lên: “Em nghĩ xem sao anh có thể yên tâm thoải mái sống tốt với người khác?”
“Cho nên…” Giọng nói Hứa Gia Mộc trở nên có chút yếu ớt: “Thật xin lỗi, anh thật sự không thể cùng em tiếp tục nữa…”
Bởi vì… Là cô ấy khiến anh trở nên tốt hơn, cho nên những việc này chỉ có thể thuộc về mình cô ấy.
Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, hồi lâu cũng không lên tiếng.