Editor : Mèo WĩWĩ
Vì Kiều An Hảo ngủ trên ghế salon, tư thế không thoải mái, cho nên ngủ hơn một tiếng thì tỉnh dậy. Cô mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó mới đột nhiên nhớ ra đây là phòng của Lục Cẩn Niên. Toàn bộ đại não nháy mắt thanh tỉnh lại, cô vịn vào thành ghế lập tức đứng lên.
Tấm chăn đắp trên người Kiều An Hảo liền rớt xuống đất khi cô đứng dậy.
Bên trong im phăng phắc. Vốn là mở tivi, nhưng chẳng biết đã được tắt lúc nào. Cũng không có tiếng sột soạt của máy photocopy trong phòng ngủ, chắc là đã photo xong kịch bản rồi.
Kiều An Hảo bước nhanh đi về phía phòng ngủ ddlqd, lại cảm thấy mình vừa giẫm lên cái gì đó, cúi đầu thì thấy ngay tấm chăn mỏng. Kiều An Hảo sửng sốt một chút, mới khom người nhặt tấm chăn lên, sau đó giữ lấy chăn mà đờ đẫn người ra.
Đây là chăn Lục Cẩn Niên đắp cho cô trong lúc ngủ sao?
Biết rõ hắn hành động như vậy cũng không phản ánh lên cái gì, nhưng trong thâm tâm Kiều An Hảo vẫn le lói một tia vui sướng mong manh, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, sau đó ôm chặt tấm chăn trong lòng, chạy nhanh về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong đèn đóm sáng trưng. Kiều An Hảo không trực tiếp xông vào, mà đứng ở trước cửa phòng ngủ.
Ban đầu lúc ở trong phòng khách, Kiều An Hảo cũng không nghethấy mùi thuốc lá. Lúc này đứng ở cửa, mùi thuốc lá kích thích liền xông vào mũi. Kiều An Hảo âm thầm nhíu mày, đưa đầu vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Lục Cẩn Niên nằm sấp trước bàn đọc sách, dđlqđ vẫn không nhúc nhích.
Theo phép lịch sự, Kiều An Hảo vươn tay gõ một cái lên cửa phòng ngủ. Thấy Lục Cẩn Niên không có phản ứng, cô lại gõ cửa, vừa gọi: “Anh Lục.”
Người đàn ông vẫn không trả lời, dường như nằm trên bàn đã chìm vào giấc ngủ.
Kiều An Hảo do dự một chút, rón rén đi vào phòng ngủ. Cô đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra.
Những làn gió đêm lành lạnh thổi tới, Kiều An Hảo nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên chỉ mặc áo ngắn tay, suy nghĩ một lúc, liền thận trọng đi tới bên người Lục Cẩn Niên, đắp chăn lên người anh.
Toàn bộ mặt Lục Cẩn Niên đều chôn dưới cánh tay, làm cô không nhìn được gương mặt anh. Sau khi Kiều An Hảo đắp chăn, cô nhìn chằm chằm đầu Lục Cẩn Niên một hồi, liền lặng yên không tiếng động vươn tay, muốn cầm lấy kịch bản bày ở trên mặt bàn bày rời đi.
Chỉ là, bàn tay cô vừa đưa đến phía trước kịch bản, người đàn ông nằm trên bàn bỗng dưng ngẩng đầu lên. Kiều An Hảo sợ đến vội vã rút tay trở về, quay sang Lục Cẩn Niên giải thích rõ: “Tôi gõ cửa rồi, nhưng anh không phản ứng, vì vậy tôi tự ý đi vào.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn qua cửa sổ khẽ mở, lại nhìn vào chiếc chăn khoác lên người mình.
Kiều An Hảo thấy anh hành động như vậy, đáy lòng có chút khẩn trương, vội vã lại lên tiếng: “Trong phòng hơi hôi mùi thuốc lá, nên tôi đã mở cửa sổ, gió thoáng lại sợ anh bị cảm lạnh.”