Kiều An Hạ đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Hàn Như Sơ, Kiều An Hạ còn cười hô lên một tiếng:“Bác Hứa.”
Hàn Như Sơ không nhìn Kiều An Hạ lấy một cái, thậm chí ngay cả giầy cũng chưa tháo, trực tiếp bước vào trong phòng.
Ba Kiều mẹ Kiều nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Hàn Như Sơ, mơ hồ đã nhận ra có gì đó không thích hợp, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, mẹ Kiều cười tủm tỉm đứng lên, mở miệng nói:“Như Sơ, bà làm sao? Động cơn tức lớn như vậy.”
Hàn Như Sơ một câu cũng chưa nói, trực tiếp cầm ảnh chụp trong tay ném lên bàn trà.
Ba Kiều mẹ Kiều kinh ngạc một chút, sau đó hai người liền vươn tay, mỗi người cầm một tấm hình, nhìn thấy khuôn mặt trên hình ảnh, sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi.
Sau một lúc lâu, ba Kiều lên tiếng nói:“Như Sơ, này chắc là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Tôi cũng hy vọng là hiểu lầm, nhưng mà các người nhìn ảnh chụp này xem, này còn gọi hiểu lầm sao? Các người có biết hay không, hiện tại toàn bộ giới thương nhân ở thành Bắc Kinh này đều biết tới việc này, con gái Kiều gia các người cho Hứa gia chúng tôi đội nón xanh! Không biết những người khác ở sau lưng chê cười Hứa gia chúng tôi như thế nào đâu!” Bởi vì phẫn nộ, lời nới của Hàn Như Sơ vô cùng bén nhọn không tốt.
Mẹ Kiều muốn giải thích:“Như Sơ, tôi cảm thấy bà bị kích động quá rồi, bà cũng không phải không biết, lúc trước Kiều Kiều và Hạ Hạ cùng Gia Mộc kể cả Lục Cẩn Niên đều là bạn học, chỉ là ăn một bữa cơm……”
“Chỉ là ăn một bữa cơm, đáng để tôi đến tìm các người như vậy sao? Hơn nữa, ăn cơm có thể ăn như vậy sao?” Hàn Như Sơ khom người, hung hăng chỉ về phía ảnh chụp.
Ba Kiều tự biết đuối lý cười đứng dậy, đối với Kiều An Hạ nói:“Hạ Hạ, con đi rót cho bác Hứa một chén trà đi.”
Nói xong ba Kiều còn quay sang nói với mẹ Kiều:“Em đi gọi điện thoại cho Kiều Kiều, bảo nó về nhà một chuyến.”
Sau đó ba Kiều nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai Hàn Như Sơ:“Như Sơ, bà trước đừng tức giận, bà ngồi xuống trước, chờ Kiều Kiều đến đây, chúng ta hảo hảo hỏi nó một chút.”
Kiều An Hạ rót trà cho Hàn Như Sơ, sau đó thuận tay rút hé ra tấm hình ở trên bàn, nhìn thấy bên trong Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ngồi ở một chiếc bàn bên hồ, đang cơm, Lục Cẩn Niên cầm lấy khăn tay, ôn nhu giúp Kiều Kiều lau tay, mà Kiều An Hảo buông xuống mí mắt, nhìn chằm chằm tay của mình bị Lục Cẩn Niên, lúc đó mặt mày dường như có một tia e lệ.
Kiều An Hạ nhìn chằm chằm ảnh chụp kia vài giây, lại ngẩng đầu nhìn thoáng Hàn Như Sơ đang đằng đằng tức giận, cùng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba mẹ khi nhìn thấy những tấm hình này, trong lồng ngực không biết tại sao lại toát ra một tầng lửa không nói lên lời, sau đó cầm ảnh chụp ra khỏi phòng.
Có người hầu ở bên ngoài đang tưới hoa, nhìn thấy Kiều An Hạ lên tiếng chào hỏi: “Tiểu thư An Hạ.”
Kiều An Hạ nhìn cũng không nhìn, trực tiếp mở cửa xe ra, ngồi vào trong, ngay cả dây an toàn cũng chưa thắt, liền một cước giẫm lên chân ga, chuyển tay lái rời đi.
–
Mấy ngày nay, mỗi ngày Kiều An Hảo đều ăn cơm tối với Lục Cẩn Niên, xế chiều hôm nay lúc cùng Lục Cẩn Niên chát QQ, biết đêm nay anh muốn tăng ca, cho nên lúc sáu giờ, Kiều An Hảo kêu thức ăn ở bên ngoài.
Không biết có phải do lúc ăn cơm tồi có anh cùng ăn hay không, Kiều An Hảo ăn không nhiều lắm, thức ăn ở bên ngoài dường như chưa hề động đến, người tựa vào trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm TV một lát, sau đó cảm giác được di động rung, là Lục Cẩn Niên gọi tới, là trả lời tin nhắn nửa tiếng trước của cô.