Editor: Xiu Xiu
Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được bụng mình hơi đói, nhưng lại không quá muốn ăn, động tác ăn cơm kì kèo mè nheo.
Triệu Manh bưng tới trong mâm, các món ăn chất đầy, hai bát nhỏ màu trắng.
Triệu Manh ngồi xuống, đem một bát nhỏ đặt trước mặt Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, món thịt xào khô này vừa mới làm xong, lấy cho cậu một phần đó.”
“Cảm ơn” Kiều An Hảo lên tiếng, xốc cái nắp bát lên, mùi thịt nồng đậm đánh tới chính diện, chẳng những không gợi lên hứng thú muốn ăn của cô, ngược lại còn khiến dạ dày có chút không thoải mái.
Thịt xào khô của nhà ăn này, là do thợ cả Hàng Châu làm, hương vị giữ được giống nhất, đồ ăn ở nơi này, Kiều An Hảo vẫn thích ăn, nhưng lần này không biết vì cái gì, cầm đôi đũa, chọn một miếng thịt nạc, vừa mới đưa vào trong miệng, liền cảm thấy hương vị hơi là lạ, khiến cả người không được tự nhiên, vì thế liền phun ra, trực tiếp ăn rau xanh.
“Sao vậy?” Miệng Triệu Manh chứa nhiều thứ, âm thanh nói chuyện dường như không rõ.
“Trong bụng rất không thoải mái.” Rõ ràng Kiều An Hảo không biết nhiều lắm, còn cảm thấy như dạ dày thắt lại, buông đũa trong tay xuống, nhìn Triệu Manh ở đối diện, nói: “Khả năng là do hôm qua uống rượu hơi nhiều.”
Ăn cơm xong, lúc trở lại trong phòng, Kiều An Hảo uể oải nằm trên giường, thoáng chốc đã ngủ luôn.
Không biết có phải do tối hôm qua ngủ quá ít không, cô cảm giác được mình ngủ rất ngon, sau cùng còn bị Triệu Manh chụp hình.
Kiều An Hảo ngủ ngon nên còn chưa phục hồi lại ý thức, vẻ mặt đần độn mở to mắt mơ màng hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Cái gì sao vậy? Buổi tối cậu còn có buổi chụp hình, nhanh đi ăn cơm chiều rồi đến studio thôi!” Triệu Manh nói xong, tiện đem tấm thảm trên người cô xốc lên.
Kiều An Hảo nghe nói như thế, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã đang hoàng hôn, sau đó cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã sắp sáu giờ tối, cả người tỉnh táo lại, vội vàng sốt ruột bò xuống giường, chỉ đơn giản đi toilet rửa mạt, tiện cùng Triệu Manh đến nhà ăn luôn.
Buổi tối cô vẫn không có khẩu vị, Kiều An Hảo chọn tới chọn lui, sau cùng chỉ chọn một phần ra trộn và một chén cháo trắng, nhưng cũng không xong.
Triệu Manh ăn hơn phân nữa đĩa cá tê cay, ở bên cạnh cô ăn với khí thế ngất trời.
Hương vị của món cá, không ngừng chui vào trong mũi của Kiều An Hảo, khiến cô cảm thấy cháo trắng của mình cũng đã nhiễm mùi cá, không hiểu sao trong bụng lại cồn cào, nghĩ chỉ muốn phun hết ra.
Trong phòng ăn có không ít người ở đây, Kiều An Hảo sợ chính mình nôn ra sẽ ảnh hướng đến người khác, chọc người ta nghi ngờ, vì thế liền nhanh chóng buông đũa xuống, làm một tư thế tay với Triệu Manh, thần tốc chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet, cảm giác muốn nôn không hiểu sao lại dần biến mất, Kiều An Hảo đành phải rửa sạch tay, ngượng ngùng trở về nhà ăn, ai ngờ vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi vị trong nhà ăn, trong bụng lại thấy không thoải mái, nghĩ đến bản thân cũng không có hứng thú muốn ăn gì, vì thế gửi cho Triệu Manh một tin nhắn, trực tiếp ra ngồi nghỉ trên sofa ở bên ngoài.
–
Buổi tối đóng phim, cần lên sân khấu hơi nhiều, lúc Kiều An Hảo chạy tới phòng hóa trang, Tống Tương Tư và Trình Dạng đều đã ở đó.
Kiều An Hảo chỉ đơn giản chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó ngồi trên ghế hóa trang của mình.