Nguyên nhân là vì thời gian đã muộn, Tống Tương Tư cũng không trả lời lại cô, cô lấy điện thoại xuống giường, mặc áo khoác vào, đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang đứng một mình ở ban công phòng khách, hút thuốc.
Cũng không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu, hút được bao nhiêu điếu, mùi khói trên ban công đã bay vào nhà, đến nồng nặc.
Tống Tương Tư mở cửa, chậm rãi đi tới.
Hứa Gia Mộc kẹp điếu thuốc vào một tay, cúi đầu, nhìn điện thoại đến thất thần, thế cho nên lúc cô đi đến ban công, anh cũng không hề phát hiện ra.
Trong di động truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên, Tống Tương Tư nghe ra được, là chương trình hôm qua Lục Cẩn Niên tham gia.
Hứa Gia Mộc chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ ngoài ban công khá thấp, lạnh khiến người ta phát run, Tống Tương Tư đành phải xoay người, trở lại phòng ngủ, cầm một tấm thảm, quay trở lại choàng lên người anh.
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Tương Tư, sau đó dừng video trên điện thoại, hút một hơi, hỏi: “Sao em lại tỉnh dậy?”
Tống Tương Tư nhìn bên cạnh vương vãi rất nhiều tàn thuốc, lông mày nhăn lại, muốn nói sao anh lại hút nhiều thuốc như thế, nhưng vẫn dừng lại, cô biết, mấy ngày này tâm trạng của anh cũng không tốt, cô cũng biết, trong lòng anh đang do dự điều gì, một bên là anh của anh và người bạn tốt nhất, một bên là mẹ của anh, đúng là hơi khó để lựa chọn.
Từ xưa đến nay, đại nghĩa diệt người thân, đều được lưu truyền thiên cổ, nhưng là ai lại biết, những người đó, là trong quá trình đại nghĩa diệt người thân, tới cùng có bao nhiêu đau đớn thống khổ, đối với bọn họ mà nói, những ca tụng này, giống như hết lần này đến lần khác chà lên vết sẹo.
Tống Tương Tư chớp mắt, nói: “Đi toilet, nhìn thấy anh không ở đó, liền đi ra đây.”
Dừng một lát, Tống Tương Tư còn nói: “Trời lạnh thế này, sao anh không mặc áo khoác, bị bệnh thì sao giờ?”
Nếu anh không xảy ra tai nạn xe cộ, trước lúc cô mở miệng trước nói kết thúc quan hệ của hai người, Tống Tương Tư dù là nữ vương cao ngạo ở bên ngoài, nhưng trước mặt anh, vĩnh viễn đều là dáng vẻ thấu tình đạt lý, vô cùng dịu dàng như nước.
Có lẽ là cô cực kỳ nghe lời thuận theo anh, cho nên anh mới nán lại bên cô bảy năm, anh cũng chưa nghĩ tới sẽ tách ra khỏi cô.
Hiện tại, đột nhiên cô lại dùng dáng vẻ quan tâm đó hỏi anh, trái lại khiến cho anh có chút kinh ngạc, thậm chí có phần mất hồn.
Tống Tương Tư bị anh nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cô chuyển tầm mắt, ngón tay vô tình đụng phải điện thoại trong túi, sau đó như là nhớ tới cái gì, sờ soạn lấy ra, mở tin nhắn Kiều An Hảo gửi cho cô, đưa tới trước mặt Hứa Gia Mộc nói: “Anh của anh và Kiều Kiều chuẩn bị ra nước ngoài rồi?”
“Ra nước ngoài?” Hứa Gia Mộc nghi ngờ hỏi một câu, liền cúi đầu cẩn thận đọc một lượt tin nhắn của Kiều An Hảo, sắc mặt liền trắng xanh trong nháy mắt.
Đây là cô muốn di dân sao?
Có nghĩa là từ nay về sau, sẽ không quay lại nữa sao?
Mẹ anh, làm mọi nguyện ra thế này, sau cùng chỉ có thể chọn con đường đi xa xứ sao?
“Tôi nghĩ là bởi vì bảo bảo, chắc là bọn họ cũng không muốn đứa trẻ vừa sinh ra, sau đó đã mang theo lời đồn tứ tung.”
Hứa Gia Mộc không nói tiếp, chỉ chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bóng đêm mênh mông bên ngoài, dáng vẻ trầm mặc.
Tống Tương Tư cũng không quấy rầy anh, ban đêm an tĩnh như vậy, lặng lẽ ở bên anh.