“Ba” một tiếng vang từ phía đạo diễn phát ra, trong gian phòng một trận vô cùng yên tĩnh, trợ lý đứng ở một bên, một tiếng cũng không dám nói.
Ngực Lục Cẩn Niên phập phồng lợi hại, anh vòng hai bước qua bàn làm việc, kéo ra ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc lá, vừa rút ra một điếu chuẩn bị hút, thì đột nhiên dừng lại ném hộp thuốc lá vào thùng rác, đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía trợ lý, nhìn ra ngời cửa sổ không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, lệ khí trên người của Lục Cẩn Niên bớt đi rất nhiều, anh mới quay đầu lại, mở miệng nói với trợ lý: “Thời gian ngắn trước tôi có cho anh điều tra về cổ đông ở hữu cổ phần công ty Hứa thị, hiện tại tra đến đâu rồi?”
Trợ lý trả lời: “Điều tra đã rõ ràng không sai biệt lắm.”
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, không nói gì.
Trơ lý hỏi lại: “Lục tổng, ngài thật sự suy nghĩ kỹ, quyết định làm như thế thật sao?”
Lục Cẩn Niên không nói gì như cũ, nhìn về phía bên ngời cửa sổ.
Thật lâu sau, Lục Cẩn Niên mới mở miệng “Uh” một tiếng, âm thanh rất nhẹ, không có…..trộn lẫn một chút cảm xúc nào: “Cú làm theo như ban đầu tôi đã nói với anh.”
Trợ lý không có ý tứ có tiếp tục khuyên ngăn Lục Cẩn Niên: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị tốt hết toàn bộ.”
Lục Cẩn Niên không có nói gì, trợ lý cầm văn kiện ở trên bàn, yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài, nhưng là đi được hai bước, lại ngừng lại, đáy lòng có điểm không yên hỏi: “Lục tổng, anh thật sự sẽ cùng Kiều tiểu thư tách ra sao?”
Lục Cẩn Niên bảo trì trầm mặc, lệ khí rơi rụng ở sau lưng nổi lên một tầng đau thương.
Trợ lý giơ tay lên, cọ cọ cái mũi của mình: “Tôi cảm thấy gần đây Kiều tiểu thư và Lục tổng rất tốt, cho dù trước đây Kiều tiểu thư từng thích Hứa tiên sinh, nhưng hiện tại nói không chừng người cô ấy thích là ngài, bình thường ta thấy, Kiều tiểu thư rất quan tâm đến anh Lục tổng. Cho nên tôi cảm thấy, thật Lục tổng, anh có thể thử hỏi xem Kiều tiểu thư nghĩ như thế nào, bây giờ cô ấy có muốn ở cùng một chỗ với Hứa tiên sinh hay không? Đến lúc đó anh mới cùng Kiều tiểu thư tách ra, giờ mà tách ra chẳng phải không công bỏ qua sao?”
Trợ lý nói nhiều như vậy, nhìn Lục Cẩn Niên thủy chung không có nửa điểm phản ứng, anh đưa tay lên nhu nhu cái mũi: “Việc kia, Lục tổng quên đi, ngài coi như tôi chưa nói gì, nếu không còn việc gì trong lời nói, tôi đi ra ngoài trước.”
Lục Cẩn Niên không hề động đậy, anh nghe thấy tiếng bước chân rời đi của trợ lý truyền đến, cùng âm thanh đóng cửa văn phòng, anh nhìn chân trời màu xanh bên ngoài cửa sổ, một mảnh bình thản, nhưng trong đầu, lại mang những lời trợ lý vừa nói, ngẫm lại một lần.
–
Kiều An Hảo đặt cái bát ở một bên trên bàn, cầm lấy khăn ướt, giúp Hứa Gia Mộc lau khóe môi, sau đó, nâng lên mí mắt, nhìn Hứa Gia Mộc, hỏi: “Rốt cuộc vì sao anh xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đó cũng không có uống rượu, vì sao đụng nghiêm trong như vậy?”
Đáy mắt Hứa Gia Mộc xẹt qua một tia tức giận, sau đó cười nhẹ một chút, nói qua loa: “Lúc ấy không phản ứng kịp, xảy ra ngoài ý muốn, nhưng mà bây giờ không phải không có chuyện gì sao?”
“May mà không có việc gì.” Kiều An Hảo nhỏ giọng oán thầm một câu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cô trầm mặc một hồi, rồi mới mở miệng: “Anh Gia Mộc, anh có phải đã sớm biết em và anh có hôn ước?”
Hứa Gia Mộc ừ một tiếng, không có nói chuyện.
Trong phòng ngủ im lặng một hồi lâu, Kiều An Hảo nói: “Thực xin lỗi, anh Gia Mộc, em không thể gả cho anh.”