Kế tiếp chính là sự tương tác giữa người MC và đạo diễn, hỏi một chút về phần quay phim 《 Khuynh Thành Thời Gian 》, đạo diễn đã từng tham gia nhiều buổi họp báo, nên trả lời rất khéo léo, vừa nói rõ cho mọi người hiểu về bộ phim vừa gây sự tò mò cho người xem.
Sau đó lại đến phần MC và diễn viên, hỏi vấn đề cũng xung quanh 《 Khuynh Thành Thời Gian 》, ví dụ như nhân vật của bạn là ai, nhân vật này có tính tình gì, hợp tác với ai, rồi nhân vật này mang đến cảm nhận gì cho bạn.
Trong dàn diễn viên hôm nay, trừ Kiều An Hảo, thì những diễn viên cũng từng đóng nhiều bộ phim, trả lời những vấn đề này giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, tự nhiên thong thả.
Kiều An Hảo có hơi khẩn trương, nhưng trước khi tham gia buổi họp báo, đã có người nói cho cô biết cách trả lời, cho nên cũng không có sơ suất gì.
– P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé 🙂 ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Buổi họp báo diễn ra sáu tiếng, đúng giờ kết thúc, dàn diễn viên 《 Khuynh Thành Thời Gian 》 ký tên sau khi chụp hình, trong Khuynh Thành Thời Gian chủ yếu có hai đôi tình nhân Tống Tương Tư và Trình Dạng, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo chia ra phỏng vấn ở hai nơi khác nhau, những diễn viên khác và đạo diễn ở lại buổi họp báo giải đáp những vấn đề khác của giới truyền thông.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên được sắp xếp trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Bắc Kinh, lúc hai người bọn họ đến, ký giả phụ trách phỏng vấn còn chưa tới.
Trong phòng đặc biệt trang trí, ba cái ghế salon kiểu cách Châu Âu, bao quanh một cái bàn tròn thủy tinh, phía sau vách tường có ảnh《 Khuynh Thành Thời Gian 》, là hình Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo chụp chung, trên cái bàn tròn có một chút dưa và trái cây, một chai rượu đỏ và ba chai nước suối.
Người phục vụ dẫn Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đi vào trong, rót rượu vào ba ly thủy tinh, sau đó đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo vì giữ vững hình tượng đoan trang mà căng thẳng hồi lâu, bây giờ hoàn toàn buông lỏng, lập tức giống như người không xương, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, đầu dựa vào, tầm mắt vừa vặn rơi vào trước ngực Lục Cẩn Niên đeo cái kẹp cà vặt cô tặng.
Lục Cẩn Niên đứng trước chỗ ngồi, khoảng cách không xa cửa sổ, sắc trời chiều mờ nhạt, nhìn xuyên qua thủy tinh sáng ngời, đánh vào trước ngực của anh, vào cà vạt khảm nạm, khúc xạ ra tia sáng chói mắt.
Kiều An Hảo yên lặng nhìn mấy giây, đôi mắt hơi giật, phát hiện Lục Cẩn Niên cũng ở đây không chớp mắt nhìn mình, vì vậy rũ mi mắt, che lại tầm mắt.
Trong phòng lại yên tĩnh, Kiều An Hảo nhìn chằm chằm đầu ngón tay được tỉ mỉ chăm sóc, giống như nhớ tới điều gì, nâng mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, hỏi: “Vết thương trên người anh đã ổn chưa?”
Mấy ngày gần đây, đoàn phim gấp gáp quay, hai người vốn không có thời giờ nói chuyện, cho nên cũng không kịp hỏi.
“Tốt lắm.” Lục Cẩn Niên như cũ ngưng mắt nhìn Kiều An Hảo, mở miệng giọng nói thanh nhã lãnh đạm, nhưng giữa gương mặt rõ ràng trở nên có chút ôn hòa.
Một lúc sau, Lục Cẩn Niên lại mở miệng bổ sung nói: “Tốt lắm cũng được một thời gian rồi, có nhiều chỗ ngay cả vết sẹo cũng không nhìn thấy nữa.”
Kiều An Hảo cong khóe môi, hiện lên một tia cười nhạt: “Vậy thì tốt.”