“Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ là.” Lời nói Lục Cẩn Niên vô cùng tự nhiên, thoải mái, giống như không hề để ý đến sinh nhật của mình.
Kiều An Hảo hơi nhăn trán, nhìn thoáng qua khe cửa, vừa vặn thấy Lục Cẩn Niên ngồi ở trước bàn đọc sách, cúi đầu, chậm rãi lật xem văn kiện, lật xem được một nửa, thì bất chợt như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khoảng không trước mặt, vẻ mặt hoảng hốt một chút, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia tự giễu, sau đó lại cúi đầu, vừa lật xem văn kiện, vừa dùng giọng điệu chẳng cảm xúc gì, không chút để ý nói:“Nói ra sinh nhật của tôi xong, cũng không có gì để trải qua.”
Là không có gì để trải qua, từ sau khi mẫu thân qua đời, trên cái thế giới này biết người biết sinh nhật của anh ít ỏi đến nỗi có thể đếm được, ba, vợ ba, còn có ông nội…… Nhưng là sinh nhật của anh vào một ngày kia, những người đó đều chỉ lo lắng nhìn Hứa Gia Mộc ra đời, làm sao có khả năng nhớ tới anh? Cho nên, thật sự không có gì để trải qua…… Huống chi, cũng không có người cùng anh vào sinh nhật……
Trợ lý không có nói chuyện.
Trong thư phòng thực im lặng.
Lục Cẩn Niên ưu nhã ngồi ở trước bàn đọc sách, tiếp tục lật xem văn kiện, theo ánh mắt Kiều An Hảo nhìn lại, Lục Cẩn Niên bây giờ với Lục Cẩn Hiên lạnh lùng cao ngạo của ngày thường, không có gì khác nhau, thậm chí giọng điệu của anh vừa nói chuyện, có cam chịu và vô tình, nhưng mà không biết sao lại thế này, Kiều An Hảo lại thấy được có chút chết chóc và cô độc trên người đàn ông ấy.
Cô nhớ rõ tường tận, mỗi lần sinh nhật Hứa Gia Mộc, không thiếu người tới chúc mừng, không khí luôn náo nhiệt, mà lần nào Lục Cẩn Niên cũng xuất hiện, hơn nữa mỗi lần đều tặng quà sinh nhật cho Hứa Gia Mộc, cả người anh thoạt nhìn thực bình tĩnh, nhưng có ai từng nghĩ đến, ngày nào đó, thật ra cũng là sinh nhật của anh, anh có thể thản nhiên chứng kiến em trai mình nhận được nhiều lời chúc phúc, mà cũng vừa vặn là sinh nhật anh, ngay cả một câu cơ bản nhất “Sinh nhật vui vẻ” cũng không từng nghe quá.
Đáy lòng Kiều An Hảo, nảy sinh một tia đau lòng, cô tựa vào vách tường, đứng hồi lâu, mãi cho đến khi má Trần từ phòng ăn đi ra, Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, gõ cửa thư phòng.
–
Buổi chiều, có thể ở công ty truyền thông Hoàn Ảnh có việc, cho nên Lục Cẩn Niên vừa ăn cơm xong, liền rời đi cùng trợ lý.
Bởi vì không cần quay phim, Kiều An Hảo không có việc gì để làm, nghĩ đến thứ sáu cũng là sinh nhật Lục Cẩn Niên, lại là sinh nhật Hứa Gia Mộc, vì thế liền nghĩ đi ra ngoài mua quà tặng hai người, theo thói quen tìm điện thoại gọi cho Triệu Manh trước, kết quả Triệu Manh cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, Kiều An Hảo ngượng ngùng xin lỗi vì đã quấy rầy, vì thế liền nghĩ, gọi cho Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ làm việc tại Kiều thị, thời gian thoải mái, nghe được Kiều An Hảo rủ cô đi dạo phố, ngay lập tức đồng ý không một chút do dự.
Kiều An Hảo cùng Kiều An Hạ là vậy hôm nào hẹn nhau đi mua sắm đều đến trung tâm thương mại bên cạnh tập đoàn Kiều thị, hôm nay cũng vậy, Kiều An Hảo trực tiếp lên xe đi qua tìm Kiều An Hạ, sau đó hai người đi bộ đến trung tâm thương mại.
Kiều An Hạ cũng còn nhớ rõ sinh nhật Hứa Gia Mộc, cho nên lúc Kiều An Hảo giúp Hứa Gia Mộc chọn quà, Kiều An Hạ thuận đường chọn lựa một phần.
Lúc Kiều An Hạ đang chuẩn bị tính tiền, Kiều An Hảo đứng lại trước quầy thu ngân, không có rời đi, ngược lại nhìn chằm chằm cái gì đó ở bên, nhìn một lượt cửa hàng, cuối cùng thấy được một cái kẹp cà vạt quý phái trang nhã, lập tức chỉ cho nhân viên bán hàng lấy xuống cho mình xem.