Editor : Meitu
Kiều An Hảo bình tĩnh ngồi ở chỗ ngồi, làm một động tác khoát tay với thợ trang điểm muốn tiến lên.
Thợ trang điểm hiểu ý Kiều An Hảo, không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên.
Lâm Thi Ý cách đó không xa, thấy một màn như vậy, cười lạnh một cái, ngẩng đầu vênh mặt, mặc cho thợ trang điểm hóa trang.
Đạo diễn vào kiểm tra, trở lại phòng hóa trang, xem hai người đã trang điểm xong chưa, kết quả lại thấy Kiều An Hảo vẫn ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn chưa bắt đầu hóa trang, không nhịn được nhíu mày một cái: “Tiểu Kiều, sao cô còn chưa trang điểm?”
Kiều An Hảo nhìn 2 phần kịch bản trước mặt, không có bất kỳ thương lượng, chỉ kịch bản ban đầu, nói: “Nếu như quay kịch bản này, tôi sẽ hóa trang, còn quay kịch bản này, tôi không quay. “
“Không quay? Vậy chỉ mình tôi tốn công trang điểm?” Lâm Thi Ý bất chợt liền quay đầu, nhìn đạo diễn tức giận nói.
Trong đoàn phim, từ trước đến nay người đầu tư có quyền lớn nhất, dù là đạo diễn, cũng phải nhường Lâm Thi Ý ba phần, cho nên lúc nghe cô ta nói, lập tức trợn mắt nhìn về phía Kiều An Hảo: “Tiểu Kiều, cô đừng quên cô đã ký hợp đồng, cô không thể nói không muốn quay?”
Sau đó liếc nhìn thợ trang điểm kế bên: “Nhanh lên hóa trang cho cô ấy, đứng đây làm gì?”
Nói xong, liền lại lầm bầm mấy câu: “Đùa giỡn gì vậy, vẫn còn ở đây soi mói kịch bản sao? Có bản lĩnh thì kêu người đầu tư?”
Lâm Thi Ý nghe được đạo diễn nói thầm, nở nụ cười, dùng câu Triệu Manh vừa nói lặp lại: “Đạo diễn, ngài cẩn thận một chút, người ta nói sau lưng Kiều An Hảo có chỗ dựa, bản lĩnh cũng lớn đó, không đơn thuần có thể để chúng ta nghỉ nang đâu, còn có thể muốn cắt bớt, muốn thêm gì đó? Cũng có thể yêu cầu ông ngừng quay. . .”
Lời Lâm Thi Ý còn chưa nói hết, bất chợt cửa phòng hóa trang, truyền đến tiếng vui mừng: “Lục ảnh đế!”
Sau đó, cả phòng hóa trang, cũng nhìn về phía cửa, thấy Lục Cẩn Niên đang mặc áo khoác ngoài màu đen, cao lớn đứng ở nơi đó, khiến cho người ta có cảm giác như hào quang rực rỡ.
Lục Cẩn Niên xuất hiện, khiến cho cả phòng hóa trang trong nháy mắt yên lặng như tờ.
Trên mặt mọi người cũng đầy kinh ngạc, có chút không rõ, vị này là ảnh đế sáu năm, thân là CEO của Hoàn Ảnh Truyền thông, lại thu mua công ty Hứa thị không lâu, dường như là nhân vật truyền kỳ sao lại xuất hiện ở đây?
Trên mặt Lục Cẩn Niên vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm như cũ.
Anh đứng ở cửa, tư thái lạnh nhạt nhìn quanh một vòng, giống như đang tìm ai, cuối cùng tầm mắt như ngừng lại trên người Kiều An Hảo, sau
đó ngay trước mặt mọi người trong phòng trang điểm, không e dè mở miệng, kêu nhủ danh của Kiều An Hảo: “Kiều Kiều.”
Trong phòng hóa trang, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, vốn thợ trang điểm đang làm dừng lại động tác.
Tầm mắt mọi người, từ trên người Lục Cẩn Niên, dời đến Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đứng lên, dưới con mắt của mọi người, vòng qua từng bàn hóa trang, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên.
Cho dù là Kiều An Hảo đang bị Lâm Thi Ý và đạo diễn từng câu từng câu châm chọc, biểu hiện bình tĩnh đi nữa vẫn có chút ảnh hưởng đến tâm tình.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo đến gần, liếc mắt liền thấy trong ánh mắt cô có điều không vui, trán theo bản năng nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”