“Lục Cẩn Niên, anh muốn làm gì?” Kiều An Hảo phản xạ có điều kiện giơ tay lên, ôm cổ Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chẳng qua là ôm cô nhìn quanh, thấy cách đó không xa có ghế nghỉ chân trong trung tâm sắp xếp, sau đó sải bước nhanh tới, đặt Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế.
Kiều An Hảo theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Lục Cẩn Niên đè xuống, ngay sau đó anh liền đứng ở trước mặt cô, cởi giầy cô ra, trực tiếp nắm chân nhỏ trắng noãn của cô.
Kiều An Hảo hoàn toàn không hiểu Lục Cẩn Niên rốt cuộc muốn làm gì, theo bản năng muốn rút chân lại, Lục Cẩn Niên lại giữ chặt chân cô hơn, sau đó ngón tay của anh di chuyển lên lòng bàn chân của cô.
Mặc dù buổi sáng trước khi ra ngoài đã tắm, cũng không có bệnh hôi chân, nhưng mang giày đi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút không sạch sẽ, anh lại không ngại cởi giầy cô, huống chi… Hôm nay cô biết mình muốn đi dạo phố, cố ý chọn một đôi giầy thoải mái, hoàn toàn cũng không mệt mỏi…
Dù chỗ không có người, cô cũng không có thói quen để Lục Cẩn Niên bóp chân cho mình, huống chi đây là trung tâm thương mại.
Nhưng sức Lục Cẩn Niên nắm cổ chân cô hơi mạnh, Kiều An Hảo tránh không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là vươn tay, bắt tay của anh, ngăn lại hành động của anh.
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, nhìn cô, sau đó vươn tay, lấy tay cô trên tay mình ra, khẽ mở miệng: “Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, đừng động.”
Lời của anh nói rất thong thả, nhưng lại làm cho người ta không thể từ chối, Kiều An Hảo không phản ứng kịp, tay cũng đã buông ra, sau đó anh tiếp tục bóp chân cô.
Lực của anh rất đều đều, đè lên cũng rất thoải mái.
Kiều An Hảo có chút cứng ngắc ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Lục Cẩn Niên ngồi xổm trước mặt mình, há miệng, không biết nói gì.
Ngược lại vẻ mặt Lục Cẩn Niên, hết sức tự nhiên, như làm một chuyện rất bình thường.
Kiều An Hảo nhìn một lát, không nhịn được liền dời đi tầm mắt, sau đó cách đó không xa thấy phía sau một cây cột, một người đội mũ lưỡi trai đang ẩn núp, cầm máy chụp hình chụp được một màn này.
Tiêu điểm của người đó là tay Lục Cẩn Niên bóp chân Kiều An Hảo, hoàn toàn không chú ý tới Kiều An Hảo phát hiện mình, liên tục chụp một lúc lâu.
Đáy lòng Kiều An Hảo, lúc này rốt cuộc hiểu rõ.
Một loại cảm xúc tương tự như xúc động, rậm rạp chằng chịt tràn ngập đầy tim của cô.
Lục Cẩn Niên khư khư cố chấp càn quét đi mua đồ, còn cho là cô đi mệt đau chân, xoa chân cho cô, vì chính là để cho ký giả chụp được hình ảnh như vậy, sau đó hung hăng đập vào mặt những người trên mạng dám chửi cô.
Trong cổ họng Kiều An Hảo có chút nóng, cô nuốt nuốt nước miếng, mới lên tiếng: “Lục Cẩn Niên, em hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Lục Cẩn Niên đáp một tiếng, lại cũng không buông chân Kiều An Hảo, tiếp tục dùng sức đặt chân cô xuống, mới đứng lên, anh cũng không mang giầy cho cô, ngược lại ngồi xổm ở trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, cõng cô trên lưng: “Anh cõng em đi.”
Sau đó thuận thế nhặt đôi giày trên mặt đất, đứng lên, kéo cô lên, liền cất bước, đi tới phía thang máy.
Trợ lý và Triệu Manh vội vàng đẩy xe đuổi theo, bởi vì trong xe có quá nhiều đồ, có túi rơi trên mặt đất, hai người cứ đi một chút lại dừng một chút, thỉnh thoảng khom người nhặt đồ.