Anh là bởi vì làm mất con của cô, cảm thấy thực xin lỗi cô, áy náy với cô, cho nên mới đối xử tốt với cô như vậy sao?
Nhưng mà trong nhiều ngày như vậy, cô còn hưởng thụ anh đối tốt với cô, cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy hạnh phúc….Thậm chí cô còn ảo tưởng rằng, anh có tình cảm với cô, cô còn có mong muốn về tương lai của bọn họ…Cho đến bây giờ cô mới biết được, thì ra sau lưng của sự tốt đẹp này, là được đánh đổi được bằng một sinh mệnh!
Tầm mắt của Kiều An Hảo hoàn toàn bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, nước mắt tiếp tục tuôn rơi xuống.
Bất luận trong lòng của cô có bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi Lục Cẩn Niên, nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng khí đánh thức anh để hỏi một câu.
Cho dù sự thật đã xảy ra ngay trước mắt cô, khiến cho cô không thể chốn tránh, nhưng mà cô vẫn như cũ không muốn đối mặt, hoặc là nói, là không thể tiếp nhận.
Một đêm Kiều An Hảo không ngủ ngon, sáng hôm sau từ trên giương đứng lên, Lục Cẩn Niên còn đang ngủ say, cô không có đánh thức anh, chỉ nhìn dung nhan của anh khi ngủ một lát, rồi lén lút vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó vào phòng thay quần áo tìm một bộ váy thiết kế đơn giản màu vàng nhạt mặc vào, mang theo túi, đi ra phòng ngủ.
Má Trần còn chưa tỉnh dậy, một phòng khách lớn nhưng vô cùng im lặng, đèn tường vẫn sáng, tản ra ánh sáng mờ nhạt, bị ánh sáng ngoài cửa chiếu vào có chút ảm đạm.
Kiều An Hảo cầm di động, gọi một chiếc xe riêng, rồi thay đổi giày, đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm vô cùng mát mẻ, hoa ở khuân viên trong một đêm nở rất nhiều, có một cành của một cây hoa hồng bị một cây hoa hồng khác đè ép, Kiều An Hảo đi qua, đưa cành hoa hồng đó đặt lên, nâng đỡ cành hoa đó, rồi mới đi ra sân, kêu xe taxi, đang đứng chờ ở ngoài cửa, Kiều An Hảo lên xe, đến bệnh viện Nhân Dân.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Dân, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, xuống xe, trực tiếp đi khoa phụ sản, lấy một con số, xếp hàng đợi khoảng nửa tiếng, mới đến lượt cô, nhìn thấy bác sĩ, nói thẳng muốn làm B siêu, ngay sau đó đợi khoảng nửa tiếng nữa, mới vào phòng phẫu thuật.
Sau khi kiểm tra xong, Kiều An Hảo sửa sang lại quần áo, ngồi ở ghế nghỉ ngơi trong đại sảnh chờ kết quả, điện thoại vang lên.
Kiều An Hảo nghĩ là má Trần gọi tới, hỏi bản thân ở đâu, bởi vì không muốn để bọn họ biết mình ở bệnh viện, cho nên không có cuống cuồng nghe, mà đi đến cuối hành lang bệnh viện. mới lấy ra di động, kết quả hiện lên màn hình di động lại là: bác Hứa gái.
Kiều An Hảo thở ra một hơi, bấm nút nghe, giơ điện thoại lên tay của mình, hô lên một tiếng lễ phép đối với người bên kia: “Bác Hứa.”
“Kiều Kiều, cháu đã tỉnh?” Âm thanh của Hàn Như Sơ nghe qua có vẻ không hề có tinh thần, dừng lại một chút, lại hỏi: “Gần nhất có vội việc gì không?”
“Có khỏe không….” Kiều An Hảo dừng lại, hỏi: “Gần đây anh Gia Mộc có khỏe không?”
“Gia Mộc rất tốt, bây giờ có thể xuống giường được rồi, nói chuyện cũng đã lưu loát trôi chảy. chắc là không bao lâu nữa là có thể về nhà tĩnh dưỡng.” Nhắc tới chuyện con mình đang dần khôi phục, Hàn Như Sơ có vể hết sức vui mừng.