Lục Cẩn Niên ăn xong cơm tối, lúc trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đang xem TV, anh không quấy rầy cô, chẳng qua là ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô xem, đến chín giờ rưỡi tối, Kiều An Hảo vừa xem phim truyền hình xong, Lục Cẩn Niên mới lên tiếng hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không?”
Kiều An Hảo khẽ gật đầu, Lục Cẩn Niên đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, trong chốc lát bưng vào một chén cháo yến mạch nóng hổi.
Đúng như lời Lục Cẩn Niên, cô thật sự rất thích ăn cháo yến mạch, mỗi lần để má Trần nấu đều cho thêm nhiều đường, hôm nay má Trần nấu cháo yến mạch, cũng có vị ngọt giống như vậy, nhưng mà Kiều An Hảo lại cảm thấy giống như đang uống thuốc bắc, khó có thể nuốt trôi.
Kiều An Hảo miễn cưỡng nuốt chén cháo vào trong miệng, cô đặt chén không ở trên khay trà, vào phòng tắm đánh răng, lúc đi ra, Lục Cẩn Niên và chén trên bàn không thấy nữa.
Kiều An Hảo đơn giản thoa mỹ phẩm dưỡng da, rồi bò lên giường, mới vừa đắp mền, đã thấy Lục Cẩn Niên trở lại.
Lục Cẩn Niên hỏi: “Mệt mỏi?”
Kiều An Hảo gật đầu, “Ừ” một tiếng, liền nhắm hai mắt lại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng nữa, cũng vào phòng tắm.
Kiều An Hảo không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô có thể cảm giác được Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng tắm, động tác rất nhẹ tắt đèn phòng ngủ, cũng có thể cảm giác được Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh mình.
Trong phòng ngủ rất yên lặng, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, không nhúc nhích không biết nằm bao lâu, cảm giác được hô hấp Lục Cẩn Niên bên cạnh đều đều, nghiễm nhiên đã ngủ say, cô mới dám nhẹ nhàng mở mắt, quay đầu nhìn về phía anh.
Mượn ánh đèn trong phòng ngủ, Kiều An Hảo nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên tuấn mỹ, có thể là vấn đề tính tình, ngay cả lúc ngủ, giữa mi tâm của anh cũng có sự lạnh nhạt.
Cô thật sự rất muốn giống như lúc xế chiều, có thể lừa mình dối người ở trong lòng, giải thích giúp anh, sau đó lấy dũng khí hỏi một câu có phải anh bỏ đứa con của cô không, nhưng cô không thể nào quên được kết quả kiểm tra tử cung trong ví của Lục Cẩn Niên, báo cáo kết quả kiểm tra: Không có máu bầm, độ dầy bình thường, giải phẫu khôi phục rất tốt.
Giải phẫu? Máu bầm? Độ dầy? Quả nhiên cô đã làm phẫu thuật…
Cô thật sự không muốn đi tiếp nhận kết quả này, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội lừa mình dối người cũng không có.
Cô thật sự rất muốn đánh thức Lục Cẩn Niên, hỏi một câu tại sao anh muốn bỏ con của cô, nhưng cô nghĩ đến, sau khi cô phẫu thuật Lục Cẩn Niên đối xử với cô rất tốt.
Bởi vì anh lấy con của cô, cảm thấy có lỗi với cô, mới tốt với cô như vậy sao?
Đúng vậy, làm sao cô quên mất, giữa anh và cô là thỏa thuận, cũng không phải vợ chồng thật, anh không muốn con của họ là chuyện bình thường… Ban đầu bọn họ nói xong, người nào cũng không gây cản trở cho nhau, mà anh lại thừa dịp lúc cô không biết gì, lấy đi đứa con của cô, còn hết sức giấu diếm không để cho cô biết, nói vậy chính là vì tránh phiền toái không cần thiết nhỉ, huống chi con của cô trên danh nghĩa là của Hứa Gia Mộc.
Thì ra là, cho tới nay, là cô diễn quá sâu, cho nên quên mất giữa anh và cô đều là giả dối.
Nước mắt Kiều An Hảo bất ngờ rơi xuống, dù trong lòng của cô suy nghĩ rất nhiều sẽ hỏi Lục Cẩn Niên mọi chuyện, nhưng cuối cùng cũng vẫn không có dũng khí đánh thức anh để hỏi một câu.