Mọi người trong đoàn làm phim đều đã dồn lại một chỗ, ở bên cạnh bờ đá, sắc mặt hết sức khó coi.
Tốc độ chảy của nước sông rất xiết, có nhiều chỗ dòng xoáy chảy mạnh, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, Kiều An Hảo bị nước sông cuốn đi đã không thấy đâu, qua tầm năm phút đồng hồ, mới thấy Lục Cẩn Niên nổi lên khỏi mặt nước, tất cả mọi người đều hô tên anh, tiếng nước chảy bên dưới lại quá lớn, Lục Cẩn Niên không hề nghe thấy, chỉ nhìn chung quanh một lúc lâu, cả người bơi theo hướng mà Kiều An Hảo vừa bị cuốn đi.
Lúc này, bỗng nhiên trợ lý của anh mới phản ứng kịp, đối mặt với đám người ngây ngốc đứng trên bờ, lớn tiếng hỏi: “Các người đứng ở chỗ này làm gì, mau đi gọi người đến giúp, nhanh lên!”
“Đúng, đúng, mau gọi cứu hộ!” Bị trợ lý kêu lên như vậy, tất cả mọi người mới tỉnh táo trở lại, ba chân bốn cẳng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.
Chờ đến lcus có người gọi điện thoại, trợ lý như là nhớ ra điều gì, mới nói với đạo diễn: “Nhớ rõ đừng truyền ra ngoài sự cố ngày hôm nay, nhất là Lục tổng, nếu sống chết của anh ấy còn chưa biết thế nào, cổ phiếu của Hoàn Ảnh sẽ rớt giá.”
Đạo diễn vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có muốn thông báo cho người nhà của Tiểu Kiều không?”
Trợ lý hơi do dự, anh nghĩ một chút, rồi nói: “Tạm thời không cần, Lục tổng bơi rất giỏi, theo dòng nước, có lẽ sẽ đuổi kịp cô Kiều, hiện tại chúng ta nên đi xuống hạ lưu, tiếp ứng cho bọn họ, ngâm trong nuowcslaau như vậy, khó tránh khỏi có nhiều nguy hiểm.”
Lục Cẩn Niên vội vàng nhìn xung quanh dòng sông, mới phát giác bản thân mình trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã đi được một khoảng cách rất xa, điều này chứng tỏ tốc độ chảy của nước sông rất nhanh, khẳng định là Kiều An Hảo đã bị cuốn đi rồi…Anh lại không hề do dự bơi theo dòng nước.
Xuôi theo dòng nước, bởi vì nước chảy nhanh, anh lại dùng ít sức, Lục Cẩn Niên có chút ý trên mặt nước, không biết rốt cuộc mình đã bơi xa thế nào, không biết qua bao lâu, đáy lòng ngày càng nôn nóng, trong đầu cũng càng ngày càng xuất hiện nhiều suy nghĩ rất tệ, cuối cùng nhìn thấy ở phía trước có một bóng màu hồng.
Lúc Kiều An Hảo ngã xuống, cũng đang mặc đồ hóa trang.
Đáy lòng Lục Cẩn Niên liền dâng lên chút hy vọng, tốc độ của anh nhanh hơn, càng ngày cnagf gần, càng ngày càng khẩn trường, sợ rằng bản thân mình sẽ phải thất vọng.
Mãi cho đến khi bơi đến còn cách khoảng chục thước, anh mới hoàn toàn thấy rõ đó là Kiều An Hảo, cả người đều trở nên kích động, mạnh mẽ bơi đến, kéo quần áo của cô, sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt của cô đã trở nên trắng bệch.
Lục Cẩn Niên vội vàng vươn tay ra, ôm cô vào trong lòng, lo lắng khẩn trương hô một câu: “Kiều Kiều…”
Người con gái nhìn anh, cánh môi giật giật, giống như là muốn nói chuyện, sau cùng lại không thể làm được gì, liền dựa vào bờ vai của anh, mất hết sức lực mà ngất đi.
Sắc trời lúc này đã dần tối, Lục Cẩn Niên nhìn chung quanh.