Kiều An Hảo khóc hồi lâu, mới ngừng tiếng khóc, cô giơ tay lên lung tung xóa sạch đi nước mắt trên mặt, nhìn cổng lớn nhà họ Kiều, nhưng không đi vào, mà là trực tiếp cất bước, đi tới cửa sau.
Kiều An Hạ cũng không biết rốt cuộc là thế nào, lúc Kiều An Hảo đi qua cửa, cả người cô hoảng sợ tránh đi một bên, bởi vì nhanh chóng tránh đi, không cẩn thận liền cọ trúng cây tường vi, hơi sắc nên cắt cổ tay cô, vì đau nên cô rút ra, theo bản năng che vết thương, sau đó đợi đến lúc Kiều An Hảo đi qua, cô mới cất bước đi ra, đứng tại cửa, nhìn bóng lưng Kiều An Hảo, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Hạ Hạ?” Giọng Trình Dạng vang lên, bả vai Kiều An Hạ bị ôm, cô mới chợt phục hồi tinh thần lại.
“Nhìn gì vậy?” Giọng Trình Dạng dịu dàng hỏi một câu, theo tầm mắt của cô nhìn lại, thấy đèn đường mờ mờ, không có một bóng người trên phố, khẽ nhăn trán: “Kiều Kiều đâu?”
“Đi rồi.” Kiều An Hạ nhìn Trình Dạng cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Trình Dạng lo lắng ôm bả vai Kiều An Hạ, sau đó cô dùng sức che cổ tay, trán càng nhăn chặt hơn: “Bị thương? Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không cẩn thận đâm phải.” Kiều An Hạ bất chợt hơi mệt mỏi, nói xong câu đó, chui vào trong ngực Trình Dạng tựa đầu vào bả vai anh.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?” Trình Dạng thuận thế giữ cô, trong lời nói tức giận mang theo vài phần đau lòng.
Kiều An Hạ không lên tiếng, chỉ cọ cọ đầu trên bả vai anh, nước mắt liền từ khóe mắt rơi xuống.
Kiều An Hảo ra ngoài, lung tung chọn một phương hướng, tràn đầy không mục đích.
Trên đường phố đêm giao thừa, trống rỗng, dường như không có người cũng không có xe.
Cửa hàng hai bên đường phố ngày thường cũng rất náo nhiệt, lúc này đã đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có tiếng pháo xa xa vang lên.
Kiều An Hảo đi thật lâu, mới ngừng lại, lúc này đêm đã khuya, vì là đêm giao thừa nên không có xe taxi, Kiều An Hảo đi tới trạm xe buýt ngồi xuống ghế dài.
Đợi hồi lâu, không thấy xe buýt, lại thấy một bà lão qua đường.
Bà lão kia thoạt nhìn tuổi đã rất lớn, tóc trắng như tuyết, nhưng đi lại còn khỏe mạnh.
Lúc bà lão kia đang đi tới gần Kiều An Hảo, bất chợt từ khúc quanh xuất hiện một chiếc xe gắn máy, tốc độ xe rất nhanh, không đụng bà lão, nhưng lại áp sát bà.
Bà lão hoảng sợ, nhất thời không có đứng vững, té trên mặt đất.
Chiếc xe gắn máy kia không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại tăng nhanh tốc độ, thời gian chỉ một cái nháy mắt, liền biến mất không thấy bóng dáng.
Bà lão ngồi dưới đất hồi lâu, cũng không đứng lên, Kiều An Hảo thấy qua rất nhiều tin tức, chính là những người tốt bụng thấy người già bị ngã tới giúp ngược lại bị hại, cô cũng có chút bận tâm mình có nên xen vào việc của người khác không.
Nhưng vừa nghĩ tới đêm giao thừa, một bà già cũng giống như mình, cô đơn trên đường cái, không có nhà không có người làm bạn, thật đáng thương.
Kiều An Hảo do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, đi tới, cô cũng chưa kịp hỏi thăm bà có sao không, ngược lại bà lão thấy cô, bất chợt vui mừng mở miệng gọi một câu: “Cẩn Niên?”