Lúc Lục Cẩn Niên đứng dậy, tầm mắt dừng ở Kiều An Hảo, bắt được cô đang mở to mắt nhìn mình, động tác liền dừng lại, cùng ánh mắt của cô trao đổi.
Không khí trong phòng nhất thời có chút ái muội.
Ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn theo Kiều An Hảo, càng ngày nóng rực, Kiều An Hảo cũng vì thế mà tim đập ngày càng nhanh.
Bỗng nhiên, bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, lông mi Kiều An Hảo rung rung, nhịn không được chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ ngón tay của hắn, đụng đến hai gò má, nhẹ nhàng mà lướt qua.
Lông mi Kiều An Hảo khẽ rung hai phát, mới nhận ra Lục Cẩn Niên đang giúp mình lau đi sữa vương trên khóe môi, cô mở to mắt, nhìn đến ánh mắt trong tréo nhưng lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, còn có 1 tia ôn hòa:” Ngủ ngon.”
Lục cẩn Niên nói xong, bàn tay còn đặt trên đầu Kiều An Hạ, xoa xoa một chút, mới đứng lên, đi về sô pha.
Kiều An Hảo nhất thời cảm thấy hô hấp trong nháy mắt cạn sạch, mặt ngốc ra nhìn chằm chằm trần nhà, lơ ngơ, mãi đến khi đèn ngủ bị tắt đi, cô mới định thần lại, nghiêng đầu, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, nhìn lướt đến Lục cẩn Niên đang ghé người vào sô pha ngủ.
Sau đó đáy lòng như có một hũ mật, ngọt ngào tràn ra.
Cô không kìm được lòng chui sâu mặt xuống chăn, hơi thở nháy mắt tràn ngập hương thơm nam tính của hắn, nhớ lại 5 năm trước kia, ở Hàng Châu cô cùng hắn ở chung một đêm, nghĩ lại nghĩ, cảm thấy thật giống nhau.
Đêm dù đã khuya, 2 người đều không có chút buồn ngủ nào, nhưng, không ai chịu mở miệng nói với nhau một câu.
Không khí trong phòng thập phần im ắng, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, thi thoảng còn nghe được tiếng côn trùng rả rích bên ngoài.
Qua rất lâu, Kiều An Hảo rốt cuộc cũng bị cơn buồn ngủ đanh bại, mơ màng ngủ mất.
Lục Cẩn Niên nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nằm trên giường, lúc này mới động thân thể, chầm chậm đứng lên, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ trên giường, khuôn mặt nhất thời trở nên ôn nhu.
Qua 1 hồi lâu sau, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, dịu dàng đụng vào khuôn mặt mịn màng, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mi tâm, lưu luyến hồi lâu mới rời đi, sau đó cầm hộp thuốc lá, bước ra khỏi phòng ngủ.
***
Vết thương sau lưng của Lục Cẩn Niên, qua 4 ngày thì đóng vảy.
Mấy ngày này, Kiều An Hảo vẫn ở lại biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên.
4 ngày này, họ cứ ở bên nhau như vậy, 4 ngày, so với 13 năm này, có lẽ là số lần nói chuyện với nhau đã là nhiều nhất.
Cho đến ngày thứ 5, Lục Cẩn Niên nhận được điện thoại của trợ lý, báo công ty có hội nghị quan trọng, hai người mới từ biệt thự Nghi Sơn đi ra.
Lục Cẩn Niên trong nội thành còn có xe khác, cho nên lấy xe Kiều An Hảo đi.
Đường đến truyền thông Hoàn Ảnh là do Lục Cẩn Niên lái, đến bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, cả 2 người cùng bước xuống.
Lục Cẩn Niên đem chìa khóa xe trả lại cho Kiều An Hảo, đợi cho cô lái xe rời đi, mới xoay người hướng về phía thang máy.
Hắn căn bản không chú ý đến, ở nơi cách đó không xa, đã có 1 người khác nhìn được một màn này.