“Có chuyện gì bận sao?” theo lời nói của Hứa Gia Mộc, tiếng Lục Cẩn Niên truyền đến, còn có âm hưởng nhỏ, như là đang họp.
Hứa Gia Mộc khẽ lắc đầu, dứt bỏ hình ảnh của cô gái kia, mà khôi phục lại bình tĩnh: “Không vội, sao thế>?”
“Không vội thì đi đón tiểu bánh ngọt, anh phải tiếp khách không đi được, Kiều gia vừa gọi điện nói thân thể bác trai lại không tốt, Kiều Kiều qua đó rồi.” Lục Cẩn Niên đơn giản tả lại tình huống của mình, vừa nói tiếp một câu với người bân cạnh: “Cái phương án này không đi sâu được.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên lại hỏi một câu: “Không thành vấn đề chứ?”
Hứa Gia Mộc trả lời: “Không.”
Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc nhìn thoáng qua thời gian, đã là lúc nhà trẻ tan học, vội vàng khởi động xe, đi về phía nhà trẻ.
Trên đường hơi tắc, đến lúc Hứa Gia Mộc đến nơi, tất cả trong nhà trẻ chỉ còn lại một cô giáo với tiểu bánh ngọt và một đứa bé gái xinh đẹp đang chơi trò chơi.
Hứa Gia Mộc đưa tiểu bánh ngọt đến nhà trẻ mấy lần, viện trưởng cũng biết anh, nhìn thấy anh đi vào, lập tức nói với tiểu bánh ngọt: “Tiểu bánh ngọt, chú con đến đón rồi kia.”
Tiểu bánh ngọt ngẩng đầu, giọng nói non mềm hô một câu: “Chú.”
Sau đó vẫn như cũ bò trên tấm thảm, chơi trò chơi với cô bé kia, không hề có ý tứ nào muốn thu dọn đồ đạc.
Từ trước đến nay Hứa Gia Mộc đều cưng chiều tiểu bánh ngọt vô hạn, anh không hề tức giận thong thả đi đến thu dọn cặp sách cho tiểu bánh ngọt, giúp bé sắp hết vào cặp, sau đó một tay cầm lên, đi tới trước mặt tiểu bánh ngọt, ngồi xổm người xuống, mở miệng nói: “Tiểu bánh ngọt, về nhà thôi.”
Tiểu bánh ngọt cầm đất dẻo cao sư trong tay, liếc mắt nhìn tiểu hồng, sau đó quay đầu nói với Hứa Gia Mộc: “Chú, có thể chờ thêm một lúc không?”
Hứa Gia Mộc nhìn tiểu bánh ngọt, không lên tiếng, kiên nhẫn chờ bé nói nguyên nhân.
“Chú, mẹ của tiểu hồng còn chưa đến, chúng ta đi rồi, nhà trẻ chỉ còn có một mình bạn ấy, cho nên chúng ta hãy đợi mẹ bạn ấy đến đi, có được không ạ?”
Tiểu hồng, thật đúng là cái tên đặc biệt, khiến Hứa Gia Mộc trong nháy mắt liên tưởng đến một người tên là Tương Tư.
Có thể vì cái tên đó, Hứa Gia Mộc còn cố ý liếc mắt nhìn tiểu hồng, cô bé xem ra không nhỏ hơn tiểu bánh ngọt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, làn da cực lỳ trắng, liếc mắt đã khiến anh thích rồi.
Viện trưởng thấy Hứa Gia Mộc không nói gì một lúc lâu, không nhịn được nói: “Có thể mẹ tiểu Hồng có việc, không thể tới đón bé, gọi điện thoại cũng không ai nghe, tiểu bánh ngọt lại chơi thân với Tiểu Hồng, cho nên có thể mới nghĩ cho cô bé.”
Hứa Gia Mộc nghe viện trưởng nói, liền hoàn hồn, tầm mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Hồng như cũ, mới quay đầu gật đầu với viện trưởng: “Tôi ở lại thêm một lúc, không thành vấn đề.”
“Không thành vấn đề.” Viện trưởng cười nói.
“Viện trưởng có việc thì cứ đi trước, tôi có thể trông nom hai đứa trẻ.” Hứa Gia Mộc nói.
Viện trưởng tiếp tục cười, nán lại trong phòng học một lúc, mới rời đi.
Hai đứa trẻ chơi đùa với nhau rất thân mật, không hề khiến Hứa Gia Mộc lo lắng.
Thời gian tích tắc trôi qua, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mẹ Tiểu Hồng còn chưa đến.