Giống như suy đoán của Lục Cẩn Niên, khoảng 10 giờ sáng, trong rừng rậm có bóng hai người, một ông lão và một người đàn ông trung niên, trên lưng đều đeo súng săn, tay còn đang cầm vài con thú vừa săn được.
Hai người này cũng không ngờ đến, ở nơi rừng rậm hoang vắng như thế này, mà có thể gặp được Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, vốn là có chút kinh ngạc, nhìn thấy bộ đồ cổ trang màu hồng trên người Kiều An Hảo còn nghĩ cô là yêu quái.
Lục Cẩn Niên kể lại sự cố xảy ra lúc quay phim cho hai người này nghe, bọn họ nghe xong mới hết kinh ngạc, không hề do dự liền dẫn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên về làng của người Thiền Vu của bọn họ.
Đường trong rừng không hề dễ đi, chân của Kiều An Hảo lại bị thương, cho nên Lục Cẩn Niên cõng cô,
Ông lão râu tóc đều bạc trắng nhưng đi lại rất nhanh nhẹn, bước đi như bay, thế nhưng vì để ý đến Lục Cẩn Niên đang cõng Kiều An Hảo nên cố ý đi chậm lại, thậm chí ở chỗ gập nghềnh khó đi còn giúp Lục Cẩn Niên đỡ lấy Kiều An Hảo.
Dọc đường đi nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo mới biết, hai người này là cha con, sống nhờ việc săn bắt thú rừng, ông lão không nói nhiều lắm, thế nhưng người đàn ông trung niên lại cười nói cho cô biết, không phải ngày nào hai người cũng vào trong rừng rậm săn thú, bình thường đều cách nhau dăm ba bữa mới vào, nói là vận may của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rất lớn, bị tai nạn lần này ngay hôm sau đã gặp được bọn họ, nếu như không may, có khi phải đợi đến ba bốn ngày.
Đi hơn ba giờ, cuối cùng mới đến làng của bọn họ, tất cả đều là nhà cửa dựng lên bằng gỗ, xem ra cũng có không ít người sống ở đây.
Lúc đi trên đường, hai cha con này có biết được chân của Kiều An Hảo bị thương, cho nên vừa vào làng đã dẫn bọn họ đến chỗ thầy thuốc duy nhất ở đây.
Xung quanh làng đều được bao bọc bởi núi non trùng điệp, đường lại dốc, tuy năm nào cũng được cải tạo nhưng điều kiện vẫn vô cùng gian khổ, nhưng phải chịu đựng vì đây là nơi duy nhất có thầy thuốc.
Sau khi xử lý tốt miệng vết thương, hai người này liền dẫn Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo về nhà cua rhoj, vừa vào cửa, người đàn ông trung niên liền hô lên hai tiếng, sau đó có một người phụ nữ trung niên đi từ bên trong ra, nhìn thấy Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo thì có chút nghi ngờ, đợi chồng mình giải thích xong, liền nhiệt tình kêu bọn họ vào trong nhà.
Người phụ nữ không ngờ sẽ có khách đến, sợ đồ ăn không đủ, lại nấu thêm hai bát mì sợi.
Ăn cơm xong,người phụ nữ liền dẫn bọn họ đến một căn phòng, chỉ vào bên trong, nói rằng đã thu dọn sạch sẽ để bọn họ ở tạm.
Phòng được làm từ bùn đất, bên trong cũng không có đồ dùng gì nhiều, trên giường trải đệm chăn vừa mới đổi, nhìn cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.
Bên cạnh alf một chiếc bàn gỗ màu đen, bên trên đặt một chiếc ấm và hai chiếc cốc, cốc nước còn mới tinh, rõ ràng là mua về vẫn chưa kịp dùng, hiện giờ đưa cho bọn họ dùng.
Người phụ nữ trung niên không hề nói quá nhiều, cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ nói cho bọn họ biết có gì thì cứ mở miệng, sau đó liền đóng cửa rời đi.
Tối hôm qua ngủ lại hang động, chắc chắn là không được tốt, Lục Cẩn Niên lại cõng Kiều An Hảo lâu như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, hai người nằm trên giường được một lúc liền ngủ thiếp đi.