Kiều An Hảo ghé vào trên vai anh, nhớ lại hơn một năm trước, bởi vì sửa đường, xe không tiến được vào Cẩm tú viên, ngày đó có mưa, Lục Cẩn Niên cũng ở trước mặt cô như thế này,.
Mười ba năm trước gặp nhau, trung học ba năm, đại học bôn ba hai nơi, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, đã hơn một năm trước mới gặp lại, đến tết âm lịch đầu năm nay mới kết hôn… qua đi qua lại, giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua trong đầu cô.
Tâm tình của cô trở nên cực kỳ an tĩnh, giống như đi qua mọi phồn hoa, rốt cục cũng tìm được sự yên bình.
Hôm nay xuất viện, là tiếc đầy tháng của bánh ngọt, buổi tối tụ hội… một ngày bận rộn, có thể là vì mang thai nên rảnh rỗi, chợt đột nhiên làm nhiều chuyện như thế, Kiều An Hảo không thích ứng kịp, cảm giác cả người mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khới, cô ôm cổ Lục Cẩn Niên, trong bão tuyết, nói bên tai của anh rất nhiều thứ.
Nói bọn họ đã trải qua như thế nào, nói tương lai của bọn họ, còn nói đến lúc bọn họ về già, cô nhất định phải chết trước anh.
Nói xong, Kiều An Hảo không biết mình đã nói những gì, sau đó nhẹ nhàng cười, lại tiến đến bên tai hỏi anh: “Lục Cẩn Niên, nếu tương lai có một ngày, xuất hiện một người đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh, yêu em hơn anh, ừ… không phải so với anh càng yêu em, mà là yêu em khiến em cũng động lòng với người đó, đến lúc đó anh sẽ làm thế nào?”
Bãi đỗ xe ở không xa, cước bộ của anh ngày càng chậm, như muốn kéo dài giai đoạn này.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, đường phố hai bên đường đều bị tuyết bao phủ.
Lục Cẩn Niên giẫm lên tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt êm tai, anh kéo cô lên, mới mở miệng trả lời: “Làm cho anh ta chết đi.”
“ừ” Kiều An Hảo nhẹ nhàng lên tiếng.
Lục Cẩn Niên đi trên mặt đất cực kỳ kiên định: “Không phải nói, yêu em đến chết đi sống lại sao? Vậy thì để anh ta chết đi… Dù sao có anh tới yên am, không cần anh ta phải sống…”
Kiều An Hảo không nhịn được cười thành tiếng, cô gắt gao ôm cánh tay của anh, nhìn tuyết tràn ngập trên đường, đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Lúc sắp đến gần bãi đỗ xe, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng nói: “Kiều Kiều, em có biết không? Anh có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữa.”
“Gì thế?” Kiều An Hảo ghé vào đầu vai của anh, nghiêng đầu, nháy mắt nhìn khuôn mặt của anh, đã sinh cho anh một đứa nhỏ, đã chung chăn chung gối nhiều ngày nhiều đêm với anh như vậy, như thế nào lúc nhìn thấy anh, vẫn tim đập thình thịch?
Bước chân của anh dừng ở trước cửa bãi đỗ xe, Kiều An Hảo ở phía sau trượt xuống, sau đó anh xoay người, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, cánh môi đóng đóng mở mở, ngữ điệu cực kỳ nhạt nói bốn chữ.
Gió to, tuyết lớn, giọng của anh rất thấp, rất nhanh đã chìm vào trong tuyết.
Nhưng Kiều AN Hảo lại nghe rõ ràng, cô cười, cũng mở miệng nói lại ba chữ.