Người bán hàng giới thiệu cho Lục Cẩn Niên mấy loại thuốc, có thuốc Đông y cũng có thuốc Tây, Lục Cẩn Niên nhìn bản khám bệnh của mình, sau đó chọn một loại thuốc Đông y cho dạ dày, trả tiền rồi rời đi.
Trở lại, Kiều An Hảo quay phim chưa xong, Lục Cẩn Niên trực tiếp để cho trợ lý xuống dưới của khách sạn, ngồi trong xe cùng anh.
Qúa nửa giờ, nơi xa mới có xe lục tục trở về.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ra ngoài xe, mãi đến khi xe của Kiều An Hảo từ xa đi đến, anh mới mở cửa đi xuống.
Trợ lý theo anh nhiều năm như vậy, nhưng không thể đoán trúng tâm tư của anh, hiện tại cũng đã hiểu, Lục Cẩn Niên ngồi lâu trong xe như vậy, là để đợi Kiều An Hảo, cho nên thấy anh xuống xe, cùng vội vàng xuống theo.
Chỗ đậu xe ngoài cửa khách sạn đã bị người ta chiếm mất, Triệu Manh đành phải dừng xe ở đối diện, sau đó cùng Kiều An Hảo xuống xe, đi bộ đến nhà ăn.
Lúc sắp đi đến cửa khách sạn, trợ lý của Lục Cẩn Niên thức thời hô một tiếng: “Cô Kiều.”
Kiều An Hảo và Triệu Manh đồng thời dừng bước, theo âm thanh đó mà nhìn lại, thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý của anh đang đứng ở gần một gốc cây không xa, ánh sáng ở nơi đó hơi tối, không thấy rõ được vẻ mặt anh.
Triệu Manh quay đầu liếc Kiều An Hảo một cái: “Lục Ảnh đế tìm cậu.”
Kiều An Hảo giống như chưa hề nghe thấy Triệu Manh nói, mấp máy môi, đứng tại chỗ không hề động đậy.
Trợ lý theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, sau đó lại ra tiếng: “Cô Kiều, nơi này.”
Triệu Manh: “Kiều Kiều, cậu ngốc nghếch đứng ở chỗ này làm gì?”
Kiều An Hảo buông mi mắt xuống, vẫn như cũ không hề có ý đi qua.
Đáy lòng trợ lý không yên, vừa định mở miệng lần nữa gọi Kiều An Hảo, kết quả Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh anh lại chủ động cất bước đi về phía Kiều An Hảo.
Trợ lý mở to hai mắt, sửng sốt ước chừng nửa phút mới nhanh chóng chạy theo.
Khoảng cách từ chỗ Lục Cẩn Niên đến Kiều An Hảo còn tầm một nửa nữa, dừng bước, đèn đường mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt anh, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.
Gió đêm ở ngoại ô, mang theo khí lạnh, từng trận thổi tới, đập trúng vào người Kiều An Hảo có chút hỗn độn.
Lục Cẩn Niên chăm chú nhìn Kiều An Hảo rất lâu, ý thức được người con gái anh thích không hề có ý tứ nào muốn mở miệng, đáy mắt xẹt qua một chút mất mác, sau đó cầm lấy túi lớn trong tay đưa cho Kiều An Hảo: “Cho cô.”
Túi lớn trong suốt, Kiều An Hảo lờ mờ nhìn ra là thuốc đau dạ dày.
Đầu ngón tay của cô run nhè nhẹ, đáy lòng có một loại khổ sở nói không nên lời.
Nếu đổi lại là trước đó, cô không thoải mái, anh đưa thuốc cho cô, cô sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, nhưng từ sau chuyện tối qua. Anh luôn như vậy, đối với cô lúc tốt lúc xấu, để cô không thể cảm nhận được trong lòng anh, rốt cuộc coi cô là gì.
Có lẽ là một thời gian trước ở chung với anh rất tốt, đáy lòng cô có chút hy vọng, cho rằng bản thân và anh có thể có tương lại, nhưng tối hôm qua ở trong xe, anh tàn nhẫn hung ác với cô như thế, trong nháy mắt như làm cô thức tỉnh.
Nếu như anh vẫn lạnh lùng với cô, cô sẽ khổ sở, nhưng không hẳn là giống như hiện tại, hỗn loạn cả mất mát và khổ sở.
Phải biết rằng, hi vọng qua đi thất vọng lại đến, là tuyệt vọng vô cùng.
Thật sự cô có chút sợ hãi, mỗi lần anh dịu dàng với cô, sau lưng đều đã cất giấu một con dao bén nhọn,
Tay cô chỉ giật giật, sau đó nắm chặt lấy váy của mình, không hề vươn tay ra tiếp nhận chiếc túi.