Trợ lý ngậm miệng lại thật chặt.
Anh có ý tốt, Lục tổng, anh không muốn nghe, còn nói tôi không được! Dù sao cuối cùng người chịu khổ là anh, không phải là tôi.
Nhưng dù trợ lý nghĩ như vậy, vẻ mặt vẫn có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là ý tốt, lại không cảm kích!
Nhưng Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh trợ lý, lại mở ra nhóm bạn bè, tìm tin nhắn Triệu Manh gửi, tiếp theo là lời mọi người tán thưởng!
Ừ… Trong lòng rốt cuộc cũng yên bình.
–
Con gái, ít nhiều gì đối mặt người mình thích người thích mình, sẽ có một chút xíu tùy hứng.
Theo lời của Triệu Manh mà nói, chính là con gái lệ thuộc vào người đó, cũng như người đó dung túng cho người con gái họ yêu.
Kiều An Hảo liên tục cúp bảy tám cuộc điện thoại của Lục Cẩn Niên, trong lòng vì những chuyện kia tích cóp từng chút từng chút một đã biến mất, cô vốn muốn Lục Cẩn Niên gọi điện thoại, cô liền nhận nghe.
Kết quả ai ngờ, điện thoại di động lại yên lặng, Lục Cẩn Niên không hề gọi nữa.
Kiều An Hảo lại bắt đầu có bất an, mặc dù cô cảm giác mình cúp điện thoại của Lục Cẩn Niên là có lý, nhưng bây giờ không nhịn được mà suy nghĩ, có phải mình hơi quá đáng, cúp quá nhiều lần?
Triệu Manh từ lúc học chung cao trung với cô ở cùng 1 chỗ, hết sức hiểu rõ nhất cử nhất động của cô, trong miệng nhai một con ốc, nhìn Kiều
An Hảo, dùng một loại vẻ mặt đáng đời nói: “Đáng đời, để cho anh ta không nghe điện thoại, để cho cậu chịu, lần này coi như tìm đường chết…”
Triệu Manh nói tới chỗ này, tầm mắt chợt liền nhắm ngay một chỗ, ngây ngẩn cả người.
Kiều An Hảo cau mày, “Sao vậy?”
Kiều An Hảo thấy Triệu Manh vẫn không có phản ứng, còn đang nhìn chằm chằm chỗ kia, vì vậy liền theo tầm mắt của cô xoay đầu.
Triệu Manh nhìn cửa, không có gì khác thường…
Kiều An Hảo vừa định quay đầu nói một câu Triệu Manh sao vậy? Kết quả là thấy Lục Cẩn Niên một thân âu phục màu xanh, phong trần mệt mỏi bước vào nhà hàng sushi Nhật.
Lần này Kiều An Hảo muốn mắng Triệu Manh ngốc thì ngược lại cô hoàn toàn ngẩn người..
Lục Cẩn Niên không phải là ở Mĩ sao? Anh nói ba giờ chiều có một hội nghị quan trọng, còn bảo hôm nay phải ký hợp đồng linh tinh gì… Sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô?
Kiều An Hảo mở to hai mắt, lại mở trừng hai mắt.
Cô nhìn thấy Lục Cẩn Niên và phục vụ giống như lễ phép hỏi thăm cái gì, sau đó, cùng trợ lý sau lưng phát hiện ra cô và Triệu Manh, nhìn Lục Cẩn Niên nhắc nhở một tiếng, khiến Lục Cẩn Niên không nhìn thấy cô trước hung hăng nhìn chằm chằm, dọa cho trợ lý sợ lui về sau một bước.
Kiều An Hảo giơ tay lên, dụi dụi con mắt, thật sự là Lục Cẩn Niên… Anh đã trở về từ Mỹ?
Nói cách khác, ngày hôm qua anh cúp điện thoại, rồi không ngừng trở về?
Một loại cảm xúc khó nói hết, cứ như vậy chạm vào nội tâm mềm mại của Kiều An Hảo, trong nháy mắt, cảm thấy trong thời gian này, bởi vì anh cúp điện thoại, bởi vì anh không liên lạc, bởi vì trên web mắng, bởi vì Lâm Thi Ý giễu cợt… Mà bao nhiêu buồn bực kia, toàn bộ cũng tan thành mây khói, thay vào đó là một loại thỏa mãn và hạnh phúc không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Thật ra thì Triệu Manh hoàn toàn nhìn thấy không phải là Lục Cẩn Niên, mà là một người đội mũ lưỡi trai, không ngừng chụp ảnh cô và người đàn ông của Kiều An Hảo.
Lúc ban đầu cô cho là mình nhìn hoa mắt.