Hứa Gia Mộc tạm dừng một chút, quay đầu, tiếp tục nghe lời nói của nhân viên giao hàng:“Một cân rau cần, một bao hạt hồi, nước tương, dấm chua, một túi muối ăn, hai cân hạt tiêu……”
“Tiên sinh, ngài muốn mua gì đó đều có đủ.” Nhân viên giao hàng nói xong, đưa danh sách mua sắm tới trước mặt Hứa Gia Mộc:“Phiền toái tiên sinh, ngài ký ở trong này.”
Hứa Gia Mộc tiếp nhận bút rồi ký tên của mình, chờ nhân viên giao hàng rời đi, đứng ở cửa phòng khách khoảng nửa phút, cũng không quản một đông này nọ ở trước cửa, liền bước chân đi về phía biệt thự bên cạnh.
Hứa Gia Mộc bấm chuông cửa, hai tay đút vào túi quần đứng ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, cửa mở ra, sau đó Hứa Gia Mộc liền tươi cười, hô một tiếng:“Anh hai.”
Lúc Lục Cẩn Niên nghe được chuông cửa vang lên, còn tưởng là ai, kết quả vừa mở cửa, lại nhìn thấy Hứa Gia Mộc tươi cười xán lạn, cả người hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hứa Gia Mộc sớm quen tính tình của Lục Cẩn Niên, một chút cũng không ngại tiếp tục lộ vẻ tươi cười, nói với Lục Cẩn Niên:“Anh hai, hôm nay em mời An Hạ bọn họ đến nhà ăn cơm, anh có muốn qua đấy cùng nhau ăn cơm hay không?”
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn biệt thự của Hứa Gia Mộc một cái, nghĩ đến sáng sớm khi mình tỉnh lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Kiều An Hảo lôi kéo hành lý tiến vào biệt thự bên cạnh, sau một lúc lâu, hai cánh hoa mấp máy một chút, chỉ nói một chữ:“Tốt.”
Tuy rằng Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đã nói hủy bỏ hôn ước, nhưng mà trước khi chính thức hủy bỏ, trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, sau khi Kiều An Hảo rời khỏi biệt thự của Lục Cẩn Niên, khẳng định là không thể trở về Kiều gia ở, nhưng mà cô lại không muốn về nhà cũ của Hứa gia, bởi vì cùng với Hứa Gia Mộc cùng ở một phòng, cho nên cuối cùng vẫn nghĩ, là trở về Cẩm Tú viên ở, chẳng qua lần này ở không phải là biệt thự của Lục Cẩn Niên, mà là biệt thự của Hứa Gia Mộc.
Nhưng mà bởi vì cuống cuồng xuất ngoại chụp quảng cáo, cho nên Kiều An Hảo để hành lý đặt ở trong biệt thự của Hứa Gia Mộc, rồi vội vã theo hành trình đi.
Đường bay từ Paris đến Bắc Kinh dài, khiến cho toàn thân cô mệt mỏi, cho nên sáng nay vừa đến Bắc Kinh, liền trực tiếp trở về Cẩm Tú Viên nghỉ ngơi bù.
Ngủ thẳng tới buổi chiều, Kiều An Hảo mới ẩn ẩn nghe thấy ở dưới lầu có âm thanh nói chuyện truyền đến, lúc ban đầu cô tưởng là nằm mơ, trở mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ, lại nghe thấy tiềng ồn ào dưới lầu càng thêm rõ ràng, vì thế liền từ trên giường đứng dậy, mặc áo ngủ, rồi từ trong phòng ngủ chạy đi ra, dọc theo cầu thang, xuống dưới, vừa vặn thấy trong phòng khách có vài người đang ngồi, vừa nói vừa cười.
Kiều An Hảo nhìn thấy một mà náo nhiệt như vậy, khiến cho có chút choáng váng, còn không có kịp định thần, chợt nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của Kiều An Hạ truyền đến:“Kiều Kiều, em vừa tỉnh?”
Kiều An Hảo nhíu nhíu mày:“Chị, các người như thế nào đều ở đây?”
“Gia Mộc nói buổi tối muốn mời mọi người ăn cơm.” Kiều An Hạ chỉ chỉ tới một góc, Kiều An Hảo mới nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang ngồi xổm ở đó sửa sang một chút rau dưa và hoa quả.
Hứa Gia Mộc cầm trong tay một hộp cà chua, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo:“Kiều Kiều, em từ nước Pháp trở lại? Quảng cáo chụp như thế nào?”
“Rất tốt ……” Kiều An Hảo vừa mới nói ba chữ, chuông cửa lại vang lên, Hứa Gia Mộc đang chuẩn bị đứng lên đi mở cửa, thì Kiều An Hảo lại giành trước từng bước tiêu sái tới:“Tôi ra ngay đây.”
Sau đó cũng không có liếc mắt nhìn một cái xuyên qua mắt mèo xem người tới là ai, liền mở cửa ra, kết quả vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp kinh diễm của Lục Cẩn Niên.