Trợ lý Lục Cẩn Niên cùng Triệu Manh bận rộn nhét đồ vào sau xe, rồi chia tay hai người, lái xe chở Kiều An Hảo trở về Cẩm Tú viên.
Lúc Kiều An Hảo leo lên xe, thấy bên cạnh chỗ cạnh tài xế đặt một bó hoa tươi, cô vừa chuẩn bị hỏi Lục Cẩn Niên ở đâu ra, liền thấy có một tấm thiệp cắm trong bó hoa xinh đẹp, cầm lên, liền thấy Lục Cẩn Niên viết đơn giản hào phóng ba chữ: “Tặng Kiều Kiều.”
Kiều An Hảo vui vẻ cười cười, lấy ra điện thoại di động, ôm hoa tươi chơi lên tự chụp, giơ tay, chu môi, khoe với mọi người.
Một bên vẻ mặt Lục Cẩn Niên chuyên chú lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy những hành động này của cô, vẻ mặt vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại rõ ràng có sự vui vẻ.
–
Tối hôm qua Hứa Gia Mộc ở trong khách sạn uống đến bất tỉnh nhân sự, lúc mở mắt ra, không biết trời trăng ra sao, một nhân viên đang ngủ bên ghế salon, nghĩ chắc là tối hôm qua không tìm được phương thức liên
lạc để cho người đến đưa anh về, chỉ có thể mặc cho anh ở lại trong bao sương.
Bởi vì say rượu, đầu Hứa Gia Mộc vô cùng đau đớn, anh chóng mặt nằm một chút, mới sờ sờ túi, tìm hồi lâu không tìm được điện thoại di động, mới nhớ tới mình tức giận Hàn Như Sơ vẫn gọi điện thoại, nên đã ném trên xe.
Anh sờ đầu đau nhức, đứng lên từ trên ghế salon, tối hôm qua tư thế nằm có thể không đúng, cả người lỏng lẻo, phục vụ đang ngủ say, Hứa Gia Mộc không quấy rầy anh ta, chẳng qua là từ trong túi tìm một xấp tiền, đặt ở bên tai của anh, rời đi.
Đi ra quầy rượu, Hứa Gia Mộc mới phát hiện đã là lúc hoàng hôn, mặc dù đã tỉnh rượu, nhưng tinh thần vẫn còn có chút ngẩn ngơ, anh vòng quanh bên ngoài đỗ một hàng xe vòng vài vòng, mới tìm được xe của mình, ngồi vào trong xe, cầm lên điện thoại di động, phát hiện đã hết pin, cắm đồ sạc, Hứa Gia Mộc gục trên tay lái một lát, nghe được tiếng điện thoại di động mở máy, mới quay đầu, sau đó thấy trên màn hình điện thoại di động xuất hiện liên tiếp tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Đại đa số đều là điện thoại của Hàn Như Sơ và tin nhắn, đầy cả màn hình, Hứa Gia Mộc càng nhìn tâm tình càng thêm buồn bực, sau đó liền xóa hết tất cả tin nhắn và cuộc gọi kia, lúc này mới cảm giác được hơi thư thản một chút, sau đó liền khởi động xe.
Hứa Gia Mộc tràn đầy không mục đích lái xe vòng một vòng, cuối cùng lại chạy về Cẩm Tú viên, anh dừng xe ở trong viện, mở cửa sổ xe, đốt một điếu thuốc, nhìn chằm chằm biệt thự của Lục Cẩn Niên cách một hàng rào.
Hứa Gia Mộc cũng không biết rốt cuộc nhìn bao lâu, bất chợt bên tai liền truyền đến tiếng mở cửa xe, anh tỉnh táo, thấy trong viện cách vách, Kiều An Hảo ôm một bó hoa, bộ mặt tươi cười từ trên xe bước xuống, ngay sau đó cửa xe cũng bị mở ra, Lục Cẩn Niên cũng đi theo cất bước xuống.
Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc thấy gương mặt Lục Cẩn Niên, anh cũng không biết mình rốt cuộc hốt hoảng cái gì, chợt rụt tay bên ngoài cửa sổ vào, sau đó đóng cửa sổ xe.
Bởi vì động tác quá mức vội vàng, tàn thuốc đang kẹp trong tay không cẩn thận bị anh quăng ra ngoài, bất cẩn rơi trên văn kiện photocopy bên cạnh chỗ ngồi tài xế.
Hứa Gia Mộc giống như giật điện, như không cảm giác được cảm giác nóng và đau, liền vươn tay, cứng rắn dập tắt tàn thuốc còn nóng.