Khuôn mặt của Kiều An Hạ vẫn lạnh lùng như cũ ngồi trên chỗ ngồi của mình, im lặng tầm nửa phút, mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo cho rằng Kiều An Hạ muốn vươn tay ra tiếp nhận chén canh, kết quả ai ngờ, Kiều An Hạ vậy mà giơ tay lên, trực tiếp rút đi chén canh mới trong tay mẹ mình, một câu cũng chưa nói, trực tiếp cúi đầu, cầm thìa uống.
Không khí lại trở nên cứng ngắc.
Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên co quắp.
Ánh mắt của Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh trở nên nghiêm túc, trên mặt nổi lên một tia giận rõ ràng, anh đang cố gắng khắc chế sự khó chịu trong lòng mình, vươn tay, tiếp nhận chén canh trong tay Kiều An Hảo, sau đó đứng lên, ấn cô xuống ghế ngồi ăn cơm: “Được, em là phụ nữ có thai, muốn quản người khác, phải chăm sóc bản thân trước rồi nói sau.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên lấy thìa, quấy canh gà, tự mình đút cho Kiều An Hảo.
Bác trai có chút tức giận trừng mắt nhìn con gái của mình một cái, sau đó nhìn thấy cảnh này, liền lập tức giảng hòa mở miệng: “Kiều Kiều thật đúng là tốt số, gả cho một người chồng tốt như vậy.”
“Bác trai, bác đừng nói thế, có thể lấy được Kiều KIều, là phúc của cháu.” Lục Cẩn Niên hiền lành đáp lại một câu, sau đó gắp một miếng đồ ăn Kiều An Hảo thích đưa đến bên miệng cô, đợi cô nuốt xuống, Lục Cẩn Niên lại tiếp tục gắp.
Lặp lại như vậy đến mấy lần, bác gái lại mở miệng: “Cẩn Niên thật đúng là hiểu Kiều Kiều, nó chỉ thích ăn những đồ thanh đạm không nhiều dầu mỡ.”
Lục Cẩn Niên chỉ nhếch môi người yếu ớt một cái, không hề nói gì, khóe mắt lại lườm Kiều An Hạ ở đối diện một cái, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kiều An Hạ lại càng khó coi hơn vừa rồi.
Người chị này của Kiều An Hảo, vì Kiều An Hảo nên anh mới muốn giúp cô giữ gìn tình chị em này.
Nhưng là, trước khi muốn giữ, tiên quyết là Kiều An Hảo phát thật vui vẻ, không phải để cô ta khinh bỉ.
Từ đầu đến cuối, Kiều An Hạ là người có lỗi với Kiều An Hảo, cho dù trong lòng Kiều An Hạ hờn giận khó chịu, cũng là Lục Cẩn Niên anh phải xin lỗi cô ta, làm sao cô ta có thể trút giận lên người KIều An Hảo?
Anh không thể trở mặt với cô ta, nhưng cũng không có nghĩa là, anh không có cách khiến cô ta khó chịu hơn so với Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên nghĩ lại như thế, liền gắp một miếng cá hấp, lấy xương sạch sẽ, đặt trong bát của Kiều An Hảo, thậm chí lúc Kiều An Hạ định lấy rau, nhìn về phía anh và Kiều An Hảo ở bên này, anh còn rút khăn tay, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần lau nước còn thừa trên khóe môi của Kiều An Hảo.
Trước khi Kiều An Hảo tới, đã cho hai bác biết chuyện mình và Lục Cẩn Niên chuẩn bị tổ chức hôn lễ, tuy Kiều An Hảo không phải là con của họ, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm, bọn họ nuôi cô như con gái
của mình, rất vui mừng, thậm chí vừa ăn cơm, lại vẫn thảo luận về chuyện tố chức hôn lễ nên như thế nào, lúc nói xong lời cuối cùng, bác gái còn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Kiều An Hạ mở miệng nói: “Hạ Hạ, con và Trình Dạng khi nào thì tổ chức đây? Nếu sau Kiều Kiều và Lục Cẩn Niên, hai đứa liền làm phù dâu phù rể đi, nếu làm trước, thì đổi lại.”
Vốn dĩ trong lòng KIều An Hạ đã không có tư vị gì, hiện giờ nghe được tên Trình Dạng, nghĩ đến lần trước sau khi anh nói chia tay với mình, đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, tâm tình liền trở nên khó chịu hơn, không nhịn được liền bốp một cái, ném chiếc đũa lên trên bàn.