Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được liền lấy điện thoại di động ra, thấy không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn, đáy lòng nhịn không được có chút uể oải.
Cô thật là vô tâm, nhưng mà anh lại phẫn lộ như vậy, cô đuổi theo anh đến tận bãi đỗ xe, anh cũng không chịu nghe cô giải thích, đến bây giờ, cũng không có liên hệ với cô…… Là còn đang tức giận sao?
Yêu 13 năm, thật vất vả mới có một cái lễ tình nhân đêm thất tịnh, lại tức giận như vậy, đêm nay ăn cơm, chẳng phải là để lỡ sao?
Kiều An Hảo nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời có chút hoảng.
Cho dù buổi chiều anh rất tức giận, nhưng mà cô cũng đã nói cô sai rồi, bằng không cô chủ động nói lời xin lỗi, sẽ tốt đi…… Đợi đến lúc ăn cơm, cô thật tốt hỏi anh một chút, vì sao muốn làm như vậy, nếu thật là bởi vì ân oán của ba mẹ, cô có thể khuyên bảo anh, nói lời xin lỗi Hứa Gia Mộc, sau đó quan hệ giữa hai anh em bọn họ có thể sẽ tốt đẹp như trước……
Bằng không, thật có chút không cam lòng, cô chờ đợi ăn cơm tối cả một ngày, liền cứ như vậy không có.
Kiều An Hảo nghĩ, đi xuống lầu mở di động, tìm số điện thoại của Lục Cẩn Niên, biên soạn một cái tin nhắn, đánh một chữ “Uy” trước, sau đó lại cảm thấy không đủ thành ý, sợ Lục Cẩn Niên không tha thứ cho mình, không nhìn tin nhắn, vì thế liền xóa đi, sau đó nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, hoàn toàn quên Hàn Như Sơ một bên.
Kiều An Hảo đi khoảng một phút đồng hồ, mới sắp xếp được từ ngữ tốt, cúi đầu, bắt đầu gõ lên di động: “Buổi chiều là tôi quá kích động, thực xin lỗi, anh nói đêm nay mời tôi ăn cơm , đến lúc đó chúng ta nói chuyện thật tốt, có thể chứ? Bây giờ tôi trở về nhà chờ anh……”
“Kiều Kiều.”
Hai chữ “Được không” Kiều An Hảo còn chưa kịp đánh ra, Hàn Như Sơ lại đột nhiên lên tiếng kêu tên cô.
Kiều An Hảo không yên lòng lên tiếng, tay vẫn đặt trên màn hình di động như cũ, sau đó cánh tay bị quản gia nhẹ nhàng vỗ vỗ, cô mạnh hoàn hồn, nhìn về phía Hàn Như Sơ: “Bác Hứa, có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là khát nước, muốn nhờ cháu đi rót hộ bác ly nước.” Vẻ mặt Hàn Như Sơ ôn hòa nở nụ cười: “Nếu cháu có việc, thì ta bảo Vân di đi.”
“Không, để cháu đi.” Kiều An Hảo vội vàng khóa màn hình di động, nhét vào trong túi, cầm ly thủy tinh bên cạnh, ngay lập tức đi xuống lầu.
Kiều An Hảo rót một ly nước, trên đường đi trở lại phòng ngủ, trong đầu nghĩ đến mình mới đánh được một nửa còn một nửa tin nhắn chưa đánh xong, có vấn đề gì không.
Một khúc quanh ở thang lầu của Hứa gia, mặt trên bị tường che khuất, Kiều An Hảo bưng ly thủy tinh, cho nên sẽ không vin tay vào thành thang, lúc tới chỗ quẹo, quản gia đột nhiên từ sau vách tường ôm túi lớn túi nhỏ đi ra, đứng giữa, thẳng tắp đụng vào Kiều An Hảo.
Sự tình phát sinh thật sự đột nhiên, trên tay Kiều An Hảo đang bưng ly nước, trong đầu lại đang suy nghĩ chuyện của mình, căn bản không có để ý thấy sau vách tường có người, lực đạo của quản gia rất lớn, tốc độ rất nhanh, chân của cô chuẩn bị bước lên bậc cầu thang đột nhiên đạp vào một khoảng không, cả người không báo đước liền ngã lăn xuống cầu thang..
Kiều An Hảo bị dọa đến kinh hô một tiếng, bên tai mơ hồ truyền tiếng gọi ầm ĩ của quản gia “Kiều tiểu thư”, đầu đụng thật mạnh vào sàn, di động trong túi rơi ra, dừng ở cạnh tay của cô.
Kiều An Hảo không cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy người có chút khinh phiêu phiêu, hai gò má dán lên sần, dính máu , tản ra hương vị của máu.