Lúc Kiều An Hảo vừa mới tới, chỉ vì có mấy ngọn đèn sáng, ánh sáng quá mờ, đèn màu đều giấu trong bụi cỏ, lúc cô giẫm chân lên, cũng không có cảm giác gì, cho nên, từ đầu liền không chú ý tới.
Đây là sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô sao? Từ lúc nào mà anh bắt đầu cất công chuẩn bị?
Kiều An Hảo nhìn chung quanh, dường như cảnh tượng này kinh động như trong truyện cổ grim, kinh ngạc quay đầu, trong mắt mang theo sự vui sướng nhìn anh.
Đèn đủ loại màu sắc, phát sáng, chiếu vào trên mặt anh, nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh, anh nhìn vào mắt cô, thâm thúy mà lại thật sự, giọng nói giống như lời hát du dương: “Kiều KIều, em có biết không? Em từng để anh liều mang, liều mạng muốn đến gần em.”
Đột nhiên Lục Cẩn Niên nói ra lời buồn nôn như vậy, Kiều An Hảo có chút không thích ứng kịp, không nhịn được cong môi cười ra tiếng, nhưng lại giống như có thứ gì đó, cực kỳ dịu dàng va chạm vào lòng cô, để cho đáy mắt cô có chút ẩm ướt.
Lục Cẩn Niên yên tĩnh nhìn cô, nhưng là, lại ẩn chứa nhiều mị lực trong đôi mắt, khiến người ta kìm lòng không được mà rơi vào trong đó, không có cách nào thoát ra: “Em cũng không biết, chỉ cần một nụ cười vô tình của em, có thể làm cho cả thế giới của anh trở nên ấm áp.”
Có một trận gió đêm, rất nhẹ thổi qua, có vài cánh hoa bị thổi bay, xoay tròn hai vòng, cuối cùng rơi xuống trên bụi cỏ.
Vốn dĩ sân thể dục tràn ngập nhiều ánh đèn màu lẫn lộn, đột nhiên biến thành màu hồng nhạt, đồng loạt sáng lên, lại đồng loạt tắt đi.
Hoàn cảnh chung quanh, một trận lãng mạn màu hồng, một trận yên tĩnh u ám.
“Tuy đối với em không nói nhiều lời ân ái, cũng không từng nói quá nhiều lời tình cảm, nhưng là, giờ khắc này, anh thực sự muốn nói với em một câu…” Lúc anh nói đến đây, hơi dừng lại, những ngọn đèn màu hồng này biến thành màu lam, anh nhìn ánh mắt của cô, vô cùng nghiêm túc, như là đang đưa ra một lời thề, mở miệng nói: “Kiều An Hảo, anh yêu em.”
Rốt cuộc cô không cười nổi, không nhịn được giơ tay che miệng, trong mắt chứa đầy nước mắt.
“Lúc anh mở miệng nói những lời này, so với vừa mới rồi vẫn còn yêu em.”
Thật ra những lời này anh đều đã chuẩn bị tốt, lúc anh viết ra, anh cũng có chút cảm thấy buồn nôn, nhưng cầu hôn cả đời chỉ có một lần, người đàn ông khác đều thâm tình khẩn thiết đi làm, anh không thể không làm.
Mà còn anh chẳng những phải làm, còn làm rất long tọng, anh đã từng muốn gửi đến cô những thông điệp này.
“Hiện tại so với một giây trước càng yêu hơn rồi…”
“Lại yêu thêm một chút…”
“Tiếp tục yêu thêm một chút…”
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nói những lời này liên tiếp không nhịn được nở nụ cười, nước mắt lịa chảy xuống theo hai gò má.
Những đèn màu xung quanh, đột nhiên tắt hết toàn bộ, tất cả đều là một mảnh tối đen.
Lục Cẩn Niên đứng đối diện Kiều An Hảo, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn cô, vươn tay, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông, chậm rãi quỳ một gối xuống.