Sáng sớm hôm sau rời giường, Kiều An Hảo đã thấy thời tiết bên ngoài vô cùng u ám, sương khói dày đặc mờ ảo, cả thành phố như được bao phủ trong một tầng lụa mỏng, Triệu Manh đã thu dọn các thứ linh tinh xong hết, nhân viên công tác của đoàn làm phim đàng hỗ trợ mọi người mang hành lý lên xe, trước khi rời đi, Kiều An Hảo cố ý đến studio, cùng đạo diễn còn đang làm việc ở đó, Trình Dạng, Tống Tương Tư, cáo biệt từng người.
Mặc kệ lúc đầu bọn họ dùng cách nào để tiến vào đoàn làm phi, cũng không quản mọi người đã từng mâu thuẫn với ai, lúc này là lúc chia tay, những thâm thù hận oán có to lớn thế nào, bây giờ lại trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới, mọi người sau ba tháng cả ngày cả đêm ở cùng nhau, bây giờ lại ôm nhau tạm biệt.
Kiều An Hảo cảm thấy chính mình cũng không phải khác biệt, thế nhưng lúc từng người một rời đi, hốc mắt vẫn phiếm hồng.
Kiều An Hảo không quay về Cẩm Tú Viên mà trực tiếp để Triệu Manh chở đến trước cửa bệnh viện, để cho Triệu Manh mang hành lý về nhà trước, nói là sau một thời gian sẽ qua lấy.
Đợi xe của Triệu Manh rời đi, Kiều An Hảo đi vào bệnh viện, Hứa Vạn Lý không tới, Hàn Như Sơ và quản gia đang thu dọn đồ đạc, còn Hứa Gia Mộc đang được kiểm tra lại.
Kiều An Hảo đi lên phía trước, giúp Hàn Như Sơ chỉnh lại quần áo của Hứa Gia Mộc cho gọn gàng, nhín thoáng qua trong phòng bệnh cũng không còn thứ gì, liền để cho quản gia mang đồ đạc lên xe, đợi khoảng 10 phút, bác sĩ đi ra, dặn dò Hứa Gia Mộc chú ý giữ gìn thân thể và nhất định phải đến kiểm tra đều đặn, sau đó nhận quà của Hàn Như Sơ, mọi người lên xe.
Xe chạy một đường đến Hứa gia, lúc này Hứa Gia Mộc tuy có thể tự đi, nhưng vì hôn mê đã lâu, cả người bị mất sức, cho nên vừa về đến nhà, Hàn Như Sơ liền kêu người giúp việc đỡ anh lên phòng ngủ, nằm nghỉ ngơi trên giường.
Hàn Như Sơ trước khi đi đón Hứa Gia Mộc, đã dặn dò đầu bếp nếu cháo nghiền kỹ một chút, đợi anh ổn định, quản gia liền bảo người giúp việc đưa cháo lên, sau đó cao hứng mà nịnh nọt nói: “Cậu chủ, sáng sớm cậu đã phải vội vàng xuất viện, mãi đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, sáng nay phu nhân đã dặn đầu bếp nấu cháo cho cậu, uống một chút đi.”
Hàn Như Sơ ngồi bên giường của Hứa Gia Mộc, dịu dàng yêu thương nhìn anh nói: “Con trai, mẹ đút cho con nhé.”
Nói xong, Hàn Như Sơ liền đưa tay về phía quản gia, quản gia liền đưa bát cháo qua, nhưng Hàn Như Sơ còn chưa kịp nhận lấy, Kiều An Hảo lại nhanh tay hơn một chút, mở miệng nói: “Vẫn nên để cháu đút cho anh Gia Mộc.”
Hàn Như Sơ dừng lại, cũng không tranh cãi với cô, nhàn nhã ung dung đứng lên, để chỗ ngồi lại cho Kiều An Hảo, nói với quản gia: “Để Kiều Kiều đút đi.”
Qua gia lập tức cung kính đưa bát sứ đến trước mặt Kiều An Hảo, Kiều An Hảo một tay nhận lấy bát, ngồi bên cạnh Hứa Gia Mộc, cầm thìa múc một muỗng cháo, thổi cho bớt nóng, rồi đưa tới bên miệng Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc vừa mở miệng nuốt cháo, nhìn thấy trước giường mình một vòng người vây quanh, liền cau mày lại, phất phất tay: “Mẹ, mọi người đi ra ngoài hết đi, một loạt người vây quanh như vậy, con không thở được.”
Kiều An Hảo lại múc một miếng cháo, thổi thổi, cười nói: “Bác Hứa, mọi người đi đi, cháu chăm sóc anh Gia Mộc là được rồi.”