Editor: Xiu Xiu
Thế nhưng là vì muốn cho Hàn Như Sơ ngột ngạt hơn, mới thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng, bà ta luôn túc trí đa mưu như thế, vậy mà cũng có lúc sai lầm!
Nói như thế, quả nhiên là bà ta bày mưu đẩy cô xuống cầu thang…
Mà lúc sinh nhật của bà ta, Hứa Gia Mộc nghe lén được, chính là chuyện bà ta đẩy cô xuống lầu… Nói cách khác, trong lòng Hứa Gia Mộc đã biết, mẹ anh là người gây bất lợi cho cô…
“Hứa phu nhân, cô Kiều, hai người đang nói gì thế?” Người phụ nữ trung niên nhìn vẻ mặt của Hàn Như Sơ có chút kích động, không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Lúc này Hàn Như Sơ mới nhớ ra mình đang ở trong dạ tiệc, vội vàng bình tĩnh lại, vừa định tìm một cái cớ che giấu sự thất thố vừa rồi, kết quả bên tai lại truyền đến giọng nói đè thấp của Kiều An Hảo: “Anh Gia Mộc làm sao có thể nói cho cháu biết những thứ này? Chẳng qua là nói bừa một phen, không nghĩ tới bà lại tốt như thế, tự mình nói sự thật với tôi, bác Hứa, phải phải chú ý, đừng để đến lúc, chuyện bác hại chết con của người khác, cũng không biết chừng mực mà nói ra dễ dàng như thế…”
Lúc Kiều An Hảo nói những lời này, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười ngọt ngào, người xung quanh nhìn vào, giống như con gái đang làm nũng với mẹ.
Hạn Như Sơ nghe cô nói mấy chữ “hại chết con của người khác” này, tuy đã cực kỳ cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh, nhưng Kiều An Hảo ôm cánh tay của bà, Kiều An Hảo có thể cảm nhận được cánh tay của bà ta giật lên một cái.
Thật ra biên độ hành động của Hàn Như Sơ rất nhỏ, sẽ không bị ai phát hiện, nhưng Kiều An Hảo lại theo động tác của bà, lôi kéo cánh tay của bà, sau đó liền vung cánh tay bà ta ra, âm thầm cắn răng một cía, trực tiếp ngã trên mặt đất, còn hô lên một tiếng nhỏ.
Một loạt những hình ảnh này, xảy ra liên tiếp nhau, nghiễm nhiên giống như Kiều An Hảo bị Hàn Như Sơ đẩy ngã xuống đất.
Trong nháy mắt liền dẫn đến không ít ánh mắt của người khác.
“Sao lại thế này?”
“Đúng vậy, đang êm đẹp sao lại đẩy người ta?”.
“Là sao…”
Bên cạnh có người đi đến đỡ Kiều An Hảo ngồi dậy, quan tâm hỏi ý kiến một câu: “Không có việc gì chứ?”
Hứa Gia Mộc cách đó không xa, thấy dáng vẻ của mẹ mình, lại không rõ tình hình ở chỗ này, nhìn người xung quanh nói một tiếng “thật xin lỗi”, sau đó ngay lập tức đi tới, kết quả lại nhìn thấy Kiều An Hảo đang được người khác đỡ dậy, lông mày của anh nhíu lại, vội vàng đi xuyên qua đám người, đi về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo lắc lắc đầu với người đỡ mình dậy, nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó liền thấy quá nhiều người đứng chung quanh, đi về phía Hứa Gia Mộc, rũ mắt xuống, giả bộ không có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Hàn Như Sơ, ra vẻ vô tội hỏi: “Bác Hứa, cháu nói sai gì sao? Sao đột nhiên bác lại đẩy cháu?”
Cả đời Hàn Như Sơ đều chưa từng phải nếm mùi vị âm thầm chịu đựng như bây giờ, bà luôn tỏ ra tao nhã đại nhân đại lượng, lại bị cô làm hại trở thành trò cười của thiên hạ.
Lúc này, Kiều An Hảo tỏ ra rất tủi thân, không thể nghi ngờ nữa, Hàn Như Sơ vô cùng tức giận, đến mức cả khuôn mặt đã ửng hồng, giọng điệu vô cùng độc ác nói ra một câu: “Cô nói hươu nói vượn gì thế, tôi đẩy cô khi nào…”
Chỉ tiếc, Hàn Như Sơ còn chưa trách cứ xong, cổ tay đã bị Hứa Gia Mộc giữ chặt lấy.
Bà sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía con trai của mình, há to mồm, mang theo vài phần kích động như muốn nói gì đó với Hứa Gia Mộc.