Lục Cẩn Niên đi ở phía trước, cô theo ở phía sau, một đường vào sân bay.
Vé máy bay đã bị cô xé mất, Lục Cẩn Niên một lần nữa phải đi mua cái mới, sau đó dẫn cô đi tới chỗ kiểm tra hải quan, nhét toàn bộ hộ chiếu cùng vé máy bay vào tay cô.
Kiều An Hảo cảm giác được trong lòng bàn tay có nhiều đồ vật, mới ngây ngốc quay lại nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, vẫn không phản ứng gì.
Lục Cẩn Niên lấy ra ví tiền trong túi, rút ra một xấp tiền, tiếp tục nhét vào trong tay Kiều An Hảo, sau đó mở miệng nói: “Vào thôi.”
Kiều An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen láy, không có ánh sáng, bình tĩnh nhìn anh như cũ.
Lục Cẩn Niên bị cô nhìn trong lòng khó chịu, anh anhg giọng một cái, giọng nói hơi bực dọc: “Tạm biệt.”
Sau đó liền xoay người.
Anh ở tại chỗ đứng khoảng mười giây, rồi vô cùng kiên quyết bước đi.
Kiều Kiều, lúc này đây là tạm biệt thật, không bao giờ gặp lại, đến đây phải kết thúc, em tổn thương anh như vậy, anh vẫn yêu em như vậy.
Tạm biệt?
Chân mày Kiều An Hảo giật giật, cô cúi đầu, nhìn đến xấp tiền Lục Cẩn Niên đưa cho mình, lập tức đã nghĩ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cô bị mất ví tiền, anh cũng cho cô tiền như vậy, còn nhắc nhở, trở lại Bắc Kinh nhất định phải báo cho anh biết.
Nhưng là lúc này đây, anh lại nói tạm biệt với cô.
Là không bao giờ gặp nữa hay sao?
Cô mới không cần gặp lại anh!
Triệu Manh đã nới với cô, anh không để ý lúc trước cô lỡ hẹn, mà là để ý cô có thích anh không…… Anh cũng nói, anh không vui, mới để cô đi .
Đúng vậy, tại sao cô ngu như vậy? Ngốc như vậy chứ? Bởi vì một câu cố gắng quên cô của anh, liền khổ sở như vậy, tại sao không nói cho anh biết, cô thích anh?
Đi theo anh từ Bắc Kinh chạy đến Mỹ, thầm nghĩ một lần muốn giải thích, như thế nào liền quên nói cho anh biết, cô thương anh?
Đáy mắt Kiều An Hảo lập tức dấy lên một chút hy vọng.
Có phải cô nói cho anh, anh sẽ không cố gắng quên cô chứ?
Anh yêu cô 13 năm, cô cũng yêu anh 13 năm.
Kéo dài qua toàn bộ tuổi trẻ, tại sao có thể rơi vào kết cục như thế?
Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, cô luôn muốn cố gắng thể hiện, không phải sao?
Kiều An Hảo nghĩ đến đây, liền hướng về phía Lục Cẩn Niên mà đuổi theo.
Trong sân bay người nhiều như vậy, Kiều An Hảo chạy vội vàng, đụng vào vài người, cô đều cố gắng nói một câu “Thực xin lỗi”, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Kiều An Hảo vẫn chạy vội tới tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, cô kích động dừng lại bước chân, nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cách đó không xa, gần thùng rác, cúi đầu xuống, đang hút từng ngụm thuốc.
Lục Cẩn Niên như vậy, quanh người đầy khói thuốc, Kiều An Hảo nhìn thấy, đáy lòng đau đớn, cô không cần suy nghĩ chạy tới.
Lục Cẩn Niên dường như đã nhận ra điều gì, quay đầu, thấy cô chạy tới, anh nhíu mày, tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm giác được cô bổ nhào vào sau lưng anh, ôm thắt lưng anh thật chặt.
Lục Cẩn Niên toàn thân cứng đờ, không kịp phản ứng, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói rất đáng thương: “Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?”