Lúc Lục Cẩn Niên nói xong chữ cuối cùng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa văn phòng một cái, sau đó liền nhìn thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, cánh môi anh giật giật, ánh mắt liền dừng ở trên người của cô không có chuyển.
“Lục Cẩn Niên, anh tốt nhất nên cầu nguyện mẹ tôi không có việc gì, nếu ta mẹ có việc, tôi chắc chắn không để yên cho anh!” Hứa Gia Mộc nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, liền dị thường tức giận xoay người, đi về phía bên ngoài cửa văn phòng.
Lúc Hứa Gia Mộc đi qua trước mặt Kiều An Hảo, đáy lòng cô xuất hiện một chút hoảng hốt, rõ ràng chuyện này là Lục Cẩn Niên làm, nhưng mà cô lại cảm thấy giống như bản thân mới là người có lỗi Hứa Gia Mộc, nhỏ giọng mở miệng hô một tiếng: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, bước chân hơi hơi dừng một chút, cũng không dừng lại, nhìn thoáng qua cô.
Kiều An Hảo theo bản năng xoay người, đuổi theo Hứa Gia Mộc, bắt lấy tay áo của anh ta: “Anh Gia Mộc, anh đừng tức giận……”
Hứa Gia Mộc dừng lại bước chân, hai cánh môi mím chặt, trên mặt vẫn lộ ra một tầng lửa giận như cũ, anh ta muốn nói với Kiều An Hảo cái gì đó, nhưng mà lúc này anh ta căn bản không có tâm tình nói gì đó, cuối cùng chỉ hơi hơi gật đầu một cái, sau đó đã dùng sức kéo tay áo mình từu trong tay Kiều An Hảo ra, mại bước chân, không quay đầu lại đi về phía thang máy, rời đi.
Lục Cẩn Niên nhìn một màn trước mặt, cảm thấy có chút chói mắt, anh cúi đầu theo bản năng, nâng tay lên, sửa sang lại quần áo của mình vừa bởi vì Hứa Gia Mộc mà có chút loạn, thẳng đến nghe thấy tiếng vang từ thang máy
truyền tới, mới ngẩng đầu, lên tiếng nói với Kiều An Hảo đang đứng ở cách đó không xa: “Vào đi.”
Kiều An Hảo đứng ở tại chỗ đó một lúc lâu, mới xoay người, không rên một tiếng tiêu sái vào văn phòng Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên đóng cửa, chỉ vào sô pha một chút, ý bảo Kiều An Hảo tùy tiện ngồi, sau đó lại hỏi: “Muốn uống cái gì không?”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, ngồi ở trên ghế sa lon.
Lục Cẩn Niên đi đến trước bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, thấp giọng phân phó vào bên trong một câu: “Một ly cà phê, một ly trà sữa.”
Lục Cẩn Niên tắt điện thoại, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang ngồi im lặng ở trên ghế sa lon, chậm rãi đạp bước chân, đi tới trước mặt cô, ngồi xuống.
Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, hỏi: “Bác Hứa đầu tư vào công trình kia hơn mười triệu, đến cuối cùng sở dĩ đối phương hủy hợp tác, là anh làm ?”
Lục Cẩn Niên không có mở miệng nói chuyện, trong phòng làm việc có vẻ có chút im lặng.
Đại khái qua khoảng ba phút, truyền đến một tiếng đập cửa, Lục Cẩn Niên thanh thanh cổ họng, mở miệng nói: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, vào là thư ký của Lục Cẩn Niên, bưng một cái khay, đi đến trước ghế sa lon, đặt cà phê cùng sữa ở trên bàn, liền vô thanh vô tức lui đi ra ngoài.
Lục Cẩn Niên đặt sữa ở trước mặt của Kiều An Hảo, rốt cục cũng mở miệng trả lời vấn đề của Kiều An Hảo: “Là tôi làm .”
Lục Cẩn Niên trả lời khẳng định chắc chắn, không có chút chần chờ, ngón tay Kiều An Hảo run run một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Cẩn Niên hơi chớp mắt một chút, tiếp tục mở miệng hỏi: “Thị trường chứng khoán của tập đoàn Hứa thị, sở dĩ trượt giá lợi hại như vậy, cũng là do anh thao túng ở sau lưng?”
Lục Cẩn Niên vẫn không có cãi lại, lần này trả lời muốn so với lần trước lưu loát hơn rất nhiều: “Đúng vậy.”
“Sau đó, ở lúc thị trường chứng khoán của tập đoàn Hứa thị trượt giá, anh thu mua lượng lớn cổ phần tập đoàn, mục đích vì muốn cướp lấy Hứa thị?” Lần này tốc độ hỏi của Kiều An Hảo phá lệ chậm, cơ hồ nhả từng chữ từng chữ ra bên ngoài, thậm chí lúc cô hỏi xong những lời này, cô cảm giác được tim mình như ngừng đập, chỉ biết tập trung tinh thần theo dõi ánh mắt ánh mắt anh.